Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trời Sẽ Luôn Nắng Ấm - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:51:29
Lượt xem: 1,790

Cậu bé khóc đến mức đôi má ửng đỏ, dù có hiểu chuyện đến mấy, cảm giác tủi thân lúc này vẫn không thể kìm nén được.  

 

"Con còn tưởng hôm nay mẹ sẽ không đến nữa."  

 

Tôi giơ túi trong tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên mặt con.  

 

"Sao mẹ có thể không đến chứ, năm ngoái con đã nói là năm nay chúng ta sẽ hóa trang thành công chúa và hoàng tử, mẹ vẫn nhớ mà."  

 

"Con mau đi thay đồ đi nhé!"  

 

Cậu bé nhận lấy bộ quần áo, cuối cùng cũng nở nụ cười trong nước mắt.  

 

Cô giáo mỉm cười tiến đến, nắm tay cậu bé dẫn đi trang điểm.  

 

Ngay giây phút đó, tôi đứng thẳng người, thu lại nụ cười.  

 

Bùi Ngôn, trong bộ vest trắng, đang đứng ở góc hành lang.

 

13

 

Tôi bước về phía anh ta.  

 

Trong mắt anh lóe lên sự vui mừng, khóe môi khẽ nhếch lên.  

 

"Thanh Dạng, anh biết mà, em sẽ đến—"  

 

Ngay giây tiếp theo, tôi giáng cho anh một cái tát mạnh.  

 

Anh nghiêng mặt, sững sờ đứng yên tại chỗ.  

 

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận.  

 

"Bùi Ngôn, anh đã hứa với tôi điều gì? Không cho Hạ Đề tiếp xúc với Tiểu Trí. Chỉ là một yêu cầu đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được sao? Anh còn đưa cô ta về nhà, anh xứng đáng làm cha không?"  

 

Sắc mặt Bùi Ngôn bỗng trở nên bối rối, anh mở miệng, định nói gì đó để giải thích.

 

Hạ Đề bất ngờ lao ra, chắn trước mặt chúng tôi.  

 

Cô ta mặc bộ đồ hóa trang Bạch Tuyết.  

 

Khuôn mặt cô ta lộ vẻ van nài, nước mắt chực trào trong đôi mắt.  

 

"Chị Hứa, là tôi cầu xin Bùi Ngôn cho tôi ở lại một thời gian, vì có người đe dọa tôi, tôi rất sợ. Chị đừng trách anh ấy, có trách thì hãy trách tôi."  

 

Tôi bật cười lạnh lẽo: "Cô không biết báo cảnh sát sao?"  

 

Cô ta không nói gì, môi mím lại đầy ấm ức, ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía Bùi Ngôn.  

 

Bùi Ngôn nhíu mày: "Ai cho cô đến đây?"  

 

Hạ Đề cúi đầu, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, lặng lẽ rơi xuống.  

 

"Em chỉ sợ Tiểu Trí sẽ cô đơn nếu không có ai cùng đi dự dạ hội hóa trang."  

 

Lúc này, Tiểu Trí chạy về phía tôi, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.  

 

Hạ Đề nhanh chóng bước lên một bước, ngồi xuống đón cậu bé trước tôi.  

 

"Tiểu Trí hôm nay là tiểu hoàng tử à, thật là đẹp trai!"  

 

Tiểu Trí nghi hoặc nhìn cô ta: "Cô Hạ, cô đến làm gì vậy?"  

 

Khuôn mặt Hạ Đề đầy vẻ dịu dàng: "Tất nhiên là đến để cùng con tham dự dạ hội hóa trang rồi, con có vui không?"  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lúc nói những lời này, khóe mắt cô ta liếc nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/troi-se-luon-nang-am/chuong-7.html.]

 

Nhưng Tiểu Trí lại vòng qua cô ta, nắm lấy tay tôi.  

 

"Không cần đâu, con có mẹ đi cùng rồi."  

 

Sắc mặt Hạ Đề thoáng chốc cứng đờ.  

 

Người qua lại đông đúc, các quý bà khi đi ngang qua đều nhìn họ với ánh mắt khinh miệt sau khi nghe được câu chuyện.  

 

Cô ta lúng túng đứng dậy, cố gắng nắm lấy tay áo của Bùi Ngôn, nhưng bị anh tránh né.  

 

Bùi Ngôn cố gắng nở nụ cười, trong ánh mắt lộ rõ sự cầu xin.  

 

Anh cẩn thận nắm lấy tay còn lại của Tiểu Trí.  

 

"Dạ hội hóa trang sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."  

 

Tiểu Trí do dự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc nói với anh:  

 

"Bố, hôm nay con là hoàng tử của mẹ, mẹ không cần bố đâu."  

 

"Cô Hạ có vẻ cần hoàng tử bạch mã hơn, bố đi tìm cô ấy đi."  

 

Nói xong, cậu bé không để ý đến Bùi Ngôn người đã cứng đờ cả người hay Hạ Đề với gương mặt tối sầm, nắm tay tôi rời đi.  

 

Trên đường đi, tôi cúi xuống và thấy biểu cảm thất vọng rõ ràng trên khuôn mặt của con.  

 

Tim tôi thắt lại một chút, tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với con:  

 

"Bố hiếm khi có thời gian rảnh để ở bên con, con không muốn ở cùng bố sao?"  

 

Con lắc đầu: "Vì mẹ nhìn thấy bố sẽ không vui."  

 

"Con chỉ muốn mẹ vui vẻ hơn."  

 

Tôi sững người, nước mắt lập tức tuôn trào.  

 

Tiểu Trí vươn bàn tay nhỏ nhắn ra lau nước mắt cho tôi, giọng ngây thơ an ủi.  

 

"Công chúa không được khóc, khóc rồi sẽ không xinh đẹp nữa."  

 

Tôi ôm chặt con vào lòng.  

 

"Được rồi, cảm ơn hoàng tử của mẹ."

 

14

 

Đến lượt tôi và Tiểu Trí lên sân khấu khiêu vũ.  

 

Tôi nhận thấy có một ánh mắt luôn dõi theo tôi.  

 

Kết thúc buổi diễn, Bùi Ngôn bước đến chỗ chúng tôi, không thấy bóng dáng Hạ Đề đâu cả.  

 

Anh ta trông giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, biểu cảm đầy cẩn trọng.  

 

"Anh sẽ để Hạ Đề rời khỏi nhà chúng ta sớm nhất có thể, được không?"  

 

Sớm nhất có thể?  

 

Tôi lắc đầu, không muốn tốn thêm một chút sức lực nào để tranh cãi với anh ta nữa.  

 

"Từ ngày mai, Tiểu Trí sẽ ở với tôi. Khi nào anh xử lý xong chuyện của Hạ Đề, khi đó con mới quay lại."  

 

Bùi Ngôn cúi đầu, cay đắng gật đầu đồng ý.  

 

Loading...