Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trời Ơi! Nhặt Được Một Con Mèo Biết Nói - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-06-14 12:49:49
Lượt xem: 248

Tôi vội vã đưa mèo đến bệnh viện, lúc này không còn quan tâm mèo có thích hay không nữa rồi.

 

Bác sĩ mặc áo blouse trắng, kiểm tra mèo nhiều lần, sau đó tiến hành hồi sức tim phổi.

 

Sau một hồi cấp cứu, mèo đã có nhịp tim.

 

"Mèo của cô bị bệnh tim bẩm sinh à, trước đây đã từng đưa đến bệnh viện khám chưa?"

 

"Hả?"

 

Bệnh tim bẩm sinh, tôi cứ tưởng chỉ có người mới mắc.

 

Bác sĩ ngồi trước máy tính gõ bàn phím, rồi hỏi tôi: "Mèo con tên gì?"

 

"Tên?"

 

Tôi biết lúc này phản ứng của mình hơi chậm chạp nhưng lượng thông tin quá lớn khiến tôi không kịp phản ứng.

 

Mèo bị bệnh tim bẩm sinh, mèo không có tên.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho mèo, vì tôi biết nó sẽ phải đi, có vẻ như tôi không có quyền đặt tên cho nó.

 

Thời gian như ngừng lại trong chốc lát, cuối cùng tôi cũng nói ra tên của mèo: "Mèo tên là Ni Ni."

 

Bác sĩ kê rất nhiều loại thuốc, nói phải nhập viện theo dõi vài ngày, tình hình khả quan mới được xuất viện.

 

Mèo con nằm trong lồng, tay truyền dịch, nó mở mắt ra nhìn tôi, rồi lại ngủ thiếp đi.

 

Lần này là ngủ yên tĩnh, bụng phập phồng rất đều.

 

Khu nội trú của bệnh viện có rất nhiều mèo và chó, có con thì kêu to, có con thì ốm yếu nằm liệt.

 

Tôi đứng trước lồng nhìn mèo, nghĩ đến lời bác sĩ nói: "Có thể chủ trước biết nó bị bệnh tim nên đã bỏ rơi nó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/troi-oi-nhat-duoc-mot-con-meo-biet-noi/chuong-6.html.]

 

Mèo ngủ một giấc, tinh thần đã hồi phục không ít, nó cào cào vào lồng hỏi tôi: "Khi nào chúng ta được về nhà?"

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tôi nhìn bác sĩ thú y bên ngoài, ra hiệu cho nó im lặng: "Không phải cậu đã hứa với tôi là không được nói trước mặt người khác sao? Nếu người khác biết cậu biết nói, cậu sẽ bị bắt đi làm nghiên cứu đấy."

 

Mèo gật đầu: "Biết rồi."

 

Ở bệnh viện gần một tuần, mèo mới khỏe lại nhưng vẫn phải đeo vòng cổ chống liếm, trông thật đáng thương.

 

Một tuần sau phải quay lại kiểm tra, sau khi bệnh tình khỏi hẳn còn phải tiêm vắc-xin.

 

Tôi đưa mèo về nhà, trên đường mèo nhỏ giọng hỏi tôi: "Ni Ni là ai?"

 

Tôi ngẩn ra, im lặng một lúc mới trả lời nó: "Ni Ni là tên tôi đặt cho cậu, cậu thích không?"

 

"Thích!" Mèo có vẻ rất vui: "Ni Ni là tên của tôi!"

 

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

 

Mèo lại nói: "Vậy tôi họ gì?"

 

Tôi bị hỏi khó: "Mèo cũng có họ sao?"

 

"Có chứ! Bọn tôi làm mèo đều biết, nếu được chủ đặt tên và họ thì kiếp sau không cần làm mèo nữa."

 

Về chuyện này, hình như tôi có chút ấn tượng mơ hồ, tự lẩm bẩm: "Hóa ra những gì tôi xem trên video ngắn lại là thật..."

 

Mèo vẫn không chịu buông tha: "Vậy tôi có họ không?"

 

"Kiếp sau cậu không muốn làm mèo con nữa sao?"

 

Mèo nghe vậy, do dự một chút: "Không muốn nhưng lại có chút muốn. Ừm... Vậy cậu đừng thêm họ vội, mèo phải suy nghĩ kỹ đã."

 

"Được, vậy cậu suy nghĩ kỹ đi."

Loading...