Trở về - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:06:21
Lượt xem: 2,761
Tôi tắt điện thoại, đi theo bước chân của cha mẹ.
Hiện giờ chúng tôi đang đi bộ dưới dãy Alps, thời tiết rất tốt, tâm trạng của tôi cũng rất tốt.
10.
Đếm ngược đến ngày thứ mười lăm, tôi lại nằm mơ.
Mưa rất lớn. Tôi cầm đèn pin hoảng loạn chạy trốn trong rừng. Thật ra tôi không biết nên đi đâu. Chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi mà sấm sét, bóng cây lay động mang đến cho tôi.
Xung quanh là màng đem đen kịt, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn pin. Tôi gào thét, nhưng tiếng mưa gió quá lớn, tất cả những gì phát ra chỉ là tiếng hú của gió mưa.
Tôi không nghe được “tôi” trong giấc mơ đang gào thét cái gì, nhưng tôi biết “tôi” đang gọi: “Tạ Tử Sanh, Tạ Tử Sanh!”
“Tôi” muốn nói: Tạ Tử Sanh hai người ở đâu, Tạ Tử Sanh và Diệp Nhiên ở đâu.
Sau đó tôi ngã lăn nhiều vòng. Lúc tôi đứng dậy, chân tôi giẫm lên nước. Quá tối, căn bản không phân biệt rõ phương hướng, đèn pin cũng không thấy. Sau đó tôi...
“Này...”
Tôi giật mình tỉnh dậy, rèm cửa khách sạn kéo lên lộ ra ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài. Tôi nghe Mạt Mạt ngáp một cái: “Gặp ác mộng, đừng sợ, đã qua rồi.”
Tôi đáp một tiếng, đứng lên mặc quần áo rửa mặt, sau đó chuẩn bị đưa cha mẹ về nước.
Chuyến đi nửa tháng ở nước ngoài khiến đôi vợ chồng già có chút khó chịu, họ nói trong nước vẫn thoải mái hơn.
Tôi cố ý dẫn bọn họ ra nước ngoài chơi lâu như vậy để sau này họ sẽ lười xuất ngoại, lười đi Pháp, sẽ không biết tin tôi đã chết.
Tôi không ngờ lại gặp Tạ Tử Sanh ở sân bay.
Lúc ấy cha mẹ tôi đang mua đồ ở cửa hàng miễn thuế sân bay, Tiết Trọng cúi người loay hoay cài kim cài áo mới mua cho tôi, Tạ Tử Sanh không hề báo trước xuất hiện, đ.ấ.m một phát vào mặt Tiết Trọng.
Tôi hoảng sợ, theo bản năng nhìn Tiết Trọng, lại bị Tạ Tử Sanh túm lấy cánh tay.
“Anh thần kinh à!” Tôi tát hắn một bạt tai, vội vàng đi xem tình hình Tiết Trọng.
Chậc, cái mũi của Tiết Trọng làm tốn mất mười vạn, đừng đánh lệch nó.
“Xem mũi tôi có sao không!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tiết Trọng, xương gò má trái lại sưng đỏ lên.
“Không có việc gì, không đánh trúng mũi cậu.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi cảm tháy có chút may mắn, nâng Tiết Trọng dậy.
“Em thích cậu ta như vậy sao?” Tạ Tử Sanh chất vấn.
Tôi không kiên nhẫn nhìn hắn, mắt hắn đã đỏ, đôi môi run rẩy vì phẫn nộ. Tôi không hiểu sự tức giận của hắn đến từ đâu và tôi cũng không muốn hiểu.
Lúc này bảo vệ sân bay cũng đã chạy tới chế ngự Tạ Tử Sanh. Tôi sợ cha mẹ nhìn thấy tên Tạ chó này tâm trạng sẽ không tốt, kéo Tiết Trọng chen ra đám đông rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tro-ve-btdw/6.html.]
Phía sau là Tạ Tử Sanh la đến tê tâm liệt phế, hết lần này đến lần khác gọi: “Thẩm Hân Di”.
Nhưng hắn quá phiền, bị bảo vệ bịt miệng, chỉ có thể bất lực giãy dụa.
Cha mẹ từ trong cửa hàng thò miễn thuế đầu ra muốn góp vui: “Ai đang gọi thế?”
“Chó, chó gửi vận chuyển đang sủa.” Tôi dỗ bọn họ đi.
Mạt Mạt đột nhiên mở miệng: “Hệ thống cho thấy, giá trị công lược của Tạ Tử Sanh giảm 10%.”
Ai thèm quan tâm.
11.
Đếm ngược đến ngày thứ mười bốn.
Tình trạng cơ thể của tôi bắt đầu trở nên tồi tệ, lúc đầu chỉ là ho khan đơn giản, dần dần mang theo tơ máu.
Mạt Mạt nói, đây là vì không có hệ thống che chở, các cơ quan trong cơ thể sẽ nhanh chóng suy kiệt trong vòng mười bốn ngày.
“Tôi sai rồi, đổi cho cô trở về, cô sẽ rất đau đớn.”
Tôi cười nói mọi chuyện đều ổn.
Sau khi về nước vẫn tiếp tục du lịch. Mạt Mạt nói cho tôi biết, giá trị công lược của Tạ Tử Sanh đều giảm bớt hằng ngày.
Tôi bảo cô ấy không cần thông báo nữa.
12.
Đếm ngược đến ngày thứ mười ba.
Cổ phiếu công ty Tạ Tử Sanh giảm mạnh. Lúc đó tôi đang đưa cha mẹ về quê, đồng hành còn có Tiết Trọng.
Tôi nói muốn nhanh chóng kết hôn với Tiết Trọng, trong nước một lần, nước ngoài một lần. Cha mẹ cười hớn hở, tỏ vẻ nhất định phải làm lớn. Chỉ là mở tiệc rượu ở quê nhà, đã phải tốn hai ngày. Nhưng mà cha mẹ vui vẻ là tốt rồi.
Nhân dịp này tôi đưa Tiết Trọng đi dạo ở trấn nhỏ quê nhà, cũng xem như trở tôi lại chốn cũ, nhìn thoáng qua nơi sinh sống lúc nhỏ.
“Đây là trường tiểu học của tôi, trường trung học cơ sở ở phía sau.”
“Phố ẩm thực này, lúc đó nếu có tiền tôi sẽ kéo bạn bè đến ăn.”
“Đây là hiệu sách, ông chủ quen chủ nhiệm lớp, sách ông ấy giới thiệu vừa đắt vừa khó.”
……
Mỗi khi đưa Tiết Trọng qua một nơi, trước mắt sẽ hiện lên khuôn mặt Tạ Tử Sanh và Diệp Nhiên. Đúng vậy, bạn của tôi chính là Tạ Tử Sanh và Diệp Nhiên.
Chưa nói với mọi người, tôi và Tạ Tử Sanh miễn cưỡng được xem là thanh mai trúc mã. Cha mẹ hắn mất sớm, gia đình nghèo khó, năm lớp 5 chuyển đến trường tiểu học của tôi.
Lý do tôi thích hắn rất đơn giản, hắn nguyện ý chép bài tập cho tôi. Sự yêu thích này dần biến thành tâm sự của thiếu nữ, trở thành tình cảm nam nữ.