Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-06-10 12:26:59
Lượt xem: 1,869

Thẩm Nhất Hành nhếch môi, tuy là đang cười nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ giận dữ kinh hoàng mà ta chưa từng thấy:

 

"Vui mừng? Nàng có giác ngộ này, ta đương nhiên vui mừng."

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Chỉ là, đáng tiếc."

 

"Nàng hiếm hoi thông minh một lần nhưng lại tính sót một chuyện."

 

Ta cố nén cơn đau ở má, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối.

 

Không biết tại sao, ta có chút sợ hãi, ta cảm thấy Thẩm Nhất Hành dường như đã tức giận đến cực điểm.

 

"Chuyện... chuyện gì?"

 

Thẩm Nhất Hành tiến lại gần ta, khóe môi khẽ nhếch:

 

"Ai nói, ta cho phép nàng đi?"

 

"Làm nhục ta, chán ghét ta ba năm, nàng dựa vào đâu mà nói đi là đi, quay đầu đi thích người khác!"

 

"Ai cho nàng lá gan dám không thích ta?"

 

"Lại là ai cho nàng sự tự tin, dám khiêu khích uy quyền của một Nhiếp chính vương?"

 

"Thích hắn đúng không? Được!

 

"Người đâu!"

 

Nói xong, Thẩm Nhất Hành chỉ tay về một bên, dùng sức.

 

Lúc buông tay, cũng quăng ta xuống đất.

 

Hắn quay người, đưa tay mở cửa phòng:

 

"Vệ Dịch dĩ hạ phạm thượng, đánh năm mươi trượng."

 

"Vân Thanh không kịp thời ngăn cản chủ tử phạm lỗi, đánh hai mươi roi."

 

"Nếu ai không chịu nổi, bị đánh c h ế t thì ném ra bãi tha ma cho chó ăn."

 

Lòng bàn tay ta đập xuống mặt đất đau điếng.

 

Nhưng ta căn bản không để ý, vội vàng đưa tay túm lấy vạt áo hắn, vội vàng gọi hắn:

 

"Thẩm Nhất Hành!"

 

Thẩm Nhất Hành từ trên cao nhìn xuống ta, mặt không biểu cảm.

 

Trên mặt mang theo hàn ý càng lúc càng lớn, khiến người ta nhìn mà sợ hãi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trao-gui-tinh-yeu-sau-dam/chuong-6.html.]

"Hôm nay bọn họ bị phạt, đều là vì sự ngu ngốc và tự cho là đúng của nàng."

 

Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân của gia đinh, còn có tiếng kêu cứu của Vân Thanh khi bị đưa đi.

 

Ta nóng lòng như lửa đốt, bò dậy định mở cửa ra ngoài ngăn cản.

 

Nhưng cánh tay lại bị Thẩm Nhất Hành kéo lại, ném trở về lòng hắn.

 

Bị ném lên giường mềm, trước mắt ta tối sầm lại nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy muốn bò dậy.

 

"Thẩm Nhất Hành! Ngươi tha cho bọn họ đi..."

 

"Hừ." Thẩm Nhất Hành giật lấy dây buộc tóc của ta, trói chặt cổ tay ta, cười lạnh: "Hay là lo lắng cho bản thân mình trước đi."

 

"Nàng trách ta hại nàng mất một đứa con, vậy ta trả lại cho nàng một đứa."

 

"Dù sao thì cũng để nàng tiêu tan cơn tức này, không cần làm yêu làm quái nữa, thế nào?"

 

Hai tay bị trói, ta sợ hãi đến phát khóc, không ngừng lùi về phía sau:

 

"Ta không muốn... Thẩm Nhất Hành, ta không muốn..."

 

"Không muốn?"

 

Thẩm Nhất Hành cười mỉa một tiếng, giọng nói mang theo sự tức giận tột độ:

 

"Nàng dựa vào đâu mà nói không muốn? Nàng có tư cách gì mà nói không muốn!

 

"Lúc nàng gả cho ta, lúc nàng quấn lấy ta, nàng có hỏi ta có muốn không?"

 

"Cố Miên, nàng chỉ là một kẻ ngốc, dựa vào đâu mà khiến ta tức giận như vậy!"

 

Nói xong, Thẩm Nhất Hành thô bạo hôn ta, đè ta xuống giường.

 

Quần áo từng chiếc bị xé rách, rơi xuống gầm giường.

 

Ta kinh hãi vô cùng nhưng không kịp né tránh——

 

"Vương gia!"

 

Cửa phòng đột nhiên bị gõ.

 

Tỳ nữ thân cận của Ninh Tiêu Tiêu là Thanh Đàn ở ngoài cửa vui mừng gọi:

 

"Vương gia, trắc phi của ngài có hỉ rồi!"

 

"Ngài mau đi xem đi!"

 

Động tác hôn của Thẩm Nhất Hành đột nhiên dừng lại.

 

Loading...