Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-10 11:55:31
Lượt xem: 2,092
Viết thư hòa ly xong, đưa cho Thẩm Nhất Hành.
Ta liền sai bảo nha hoàn theo hầu là Vân Thanh bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi phủ.
Nhưng Vân Thanh không nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt sưng húp như quả óc chó, nhìn ta lục lọi.
Vừa thương xót vừa tức giận:
"Lần này tiểu thư bỏ nhà đi, là thật sao?
"Thật sự không thích Nhiếp chính vương nữa sao?"
Ánh mắt Vân Thanh nhìn ta chằm chằm.
Khiến ta chột dạ.
Trước đây, để thu hút sự chú ý của Thẩm Nhất Hành, ta đã không ít lần giả vờ bỏ nhà đi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng lần nào cũng quay đầu là quên, nhớ ăn không nhớ đánh.
Than ôi! Gặp phải một chủ tử thiểu năng như ta.
Vân Thanh cũng thực sự mệt mỏi.
"Được rồi Vân Thanh, ta đảm bảo, lần này là thật."
"Thật rất thật."
Bị đá đứa con trong bụng thực sự quá đau.
Bụng như bị d.a.o cắt, như thể sắp c h ế t đến nơi.
Thích Thẩm Nhất Hành, đau lòng quá.
Ta không dám thích nữa.
"Được, nô tỳ đưa tiểu thư đi!"
Nghe ta đảm bảo, Vân Thanh không hiểu sao lại khóc dữ dội hơn.
Khi thu dọn đồ đạc, nước mắt rơi lã chã, miệng còn lẩm bẩm:
"Sẽ không bao giờ quay lại nơi khốn nạn này nữa."
"Đừng hòng để tiểu thư nhà ta chịu một chút ấm ức nào!"
"Việc lớn như sảy thai, bảy ngày mới đến thăm một lần, loại người gì vậy..."
"Bái kiến Vương gia!"
Đột nhiên có tiếng nha hoàn và tiểu tư hành lễ ở cửa.
Ta và Vân Thanh đều sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn người vừa bước vào cửa.
Tóc đen đội mũ, vai rộng eo thon.
Một thân áo đen thêu chỉ vàng, tôn lên dáng người cao ráo của hắn.
Một khuôn mặt đẹp tuyệt trần nhưng lại mang theo vẻ sát phạt khiến ta sợ hãi.
Trong đầu ta không khỏi hiện lên hình ảnh hắn trong cơn mưa bão hôm đó, một cước đá ta ra.
Không kìm được mà rùng mình.
Ta thực sự sợ hắn...
Nhưng thái độ của Thẩm Nhất Hành đối với ta không còn lạnh nhạt xa cách như trước nữa.
Ngược lại còn mang theo chút dịu dàng xa lạ.
Đi đến gần, hắn lạnh lùng gọi ta một tiếng:
"Cố Miên."
Nỗi sợ hãi giảm bớt đôi chút, ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, đưa tay về phía hắn: "Đưa cho ta."
Thẩm Nhất Hành sửng sốt, nhíu mày: "Cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trao-gui-tinh-yeu-sau-dam/chuong-1.html.]
Ta ngơ ngác chớp mắt:
"Chẳng phải ngươi đến đưa thư hòa ly sao? Thư hòa ly đâu?"
Nếu không, sao hắn lại đến đây?
Rõ ràng hắn ghét ta nhất mà.
Thực ra ta không phải là đứa ngốc bẩm sinh.
Chỉ là năm ta bảy tuổi vào cung dự tiệc, Hoàng hậu thấy ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, liền thưởng cho ta một đĩa bánh.
Không ngờ, trong đĩa bánh đó lại có người bỏ thuốc độc.
Mặc dù được cứu chữa kịp thời, ta giữ được mạng sống.
Nhưng trí tuệ lại bị độc tính làm tổn thương, từ đó phát triển chậm hơn người bình thường rất nhiều.
Hoàng đế nói lần này ta thay Hoàng hậu chịu tai họa, là ân nhân của hoàng thất.
Hoàng gia nên cho ta một lời giải thích cho nửa đời sau của mình.
Vì vậy, trước mặt mọi người, ban cho ta một mối hôn sự hoàng gia, hứa gả ta vào hoàng thất.
Nhưng lại không hứa cho hoàng tử.
Mà là hoàng đệ út của bệ hạ, khi đó mới mười một tuổi, vương gia nhàn tản - Thẩm Nhất Hành.
Cuối cùng, việc ban hôn này chỉ là để làm ra vẻ, chặn miệng thế gian mà thôi.
Làm sao có thể để hoàng tử cưới ta chứ?
Sau đó, bệ hạ băng hà khi còn trẻ, thái tử lên ngôi.
Thẩm Nhất Hành, vị hoàng thúc này trở thành người dưới một người, trên vạn người, Nhiếp chính vương.
Vạn quyền trong tay, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, điểm đen duy nhất chính là vì thể diện hoàng gia, buộc phải cưới một đứa ngốc là ta.
Thật buồn cười là, trí tuệ ta chậm phát triển, chỉ biết hắn là phu quân tuấn tú của ta.
Cho dù hắn lạnh nhạt, ghẻ lạnh, lơ là ta, ta cũng cố hết sức đối xử tốt với hắn.
Gả cho hắn ba năm, mãi đến khi bị đá đứa con trong bụng, đau đớn thực sự đến trên người, mới bàng hoàng hiểu ra sự chán ghét của hắn đối với ta...
"Ngươi không ký sao? Hay là nô tài không đưa đến tay ngươi?" Ta ngơ ngác nhìn Thẩm Nhất Hành.
Nhưng Thẩm Nhất Hành không trả lời ta.
Chỉ nhíu mày, tầm mắt chậm rãi lướt qua những kiện hành lý chất đống trên bàn.
Sau đó dừng lại, không nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào hành lý của ta như vậy, là sợ ta lấy trộm đồ sao?
Hiểu ý, ta vội vàng đẩy một chiếc rương gỗ đàn hương đến trước mặt hắn.
Rương không khóa, có thể nhìn rõ đồ vật bên trong:
Người giấy cũ, bút lông cũ, túi thơm cũ...
Lặt vặt, toàn bộ đều là những thứ ta đã dày công sưu tầm trong những năm qua, những vật phẩm liên quan đến Thẩm Nhất Hành.
"Những thứ này, đều, đều định đốt... không muốn mang đi."
"Ta tuyệt đối không lấy thêm một phân một ly của phủ."
Nhưng Thẩm Nhất Hành vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Giống như đang tìm kiếm một lỗ hổng nào đó.
Ta bị hắn nhìn đến sợ hãi, vội vàng cúi đầu lục tìm đồ vật bị thiếu:
"Ồ! Còn cái này nữa!"
Ta vội vàng tháo chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay ba năm, tượng trưng cho thân phận Vương phi Nhiếp chính, bỏ vào trong rương.
Cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Thật sự không còn nữa..."