Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRẠNG THÁI ỔN ĐỊNH CỦA ANH TẠ - Chương 7 - End

Cập nhật lúc: 2024-08-22 10:02:27
Lượt xem: 288

17.

Tạ Khâm hành động rất nhanh.

Tôi gọi điện lúc chiều tối, mà rạng sáng người đã tới rồi.

Giữa trưa nghỉ ngơi một chút, đến chiều bắt đầu tung tăng khắp nơi.

Tạ Khâm nắm tay tôi chen chúc trong đám người ở vườn bách thú.

Trời rất nóng, trong hồ nước nhân tạo có một đám thú đang ngâm mình hạ nhiệt.

Có bốn con chuột lang nước nằm chồng lên nhau.

Có một con bồ nông đang đuổi theo sau m.ô.n.g con chuột lang nước gặm gặm gặm gặm.

Du khách: “Bồ nông: 『Tao muốn ăn mày 』. Capybara: 『 Ờ』”

“Cảm xúc ổn định quá đi, tóm một con về làm chủ nhiệm lớp tui mới được.”

“Có cảm giác là chớt thì chớt, không chớt thì sống tiếp.”

Tôi kéo kéo ngón cái của anh.

“Sao?” Tạ Khâm đưa tai lại gần tôi.

“Anh nhìn mấy chú chuột lang nước kìa, thấy cảm xúc nó ổn định giống anh không?”

“Ừ.”

Ừ?

Ừ!

Lại dám dùng một từ “ừ” để trả lời tôi??

Tôi tức tối nói: “Vậy anh chính là Tạ Ba Ra rồi.”

“Ừ, anh là Tạ Ba Ra.”

Tôi nghĩ tới một câu thoại trong một bộ điện ảnh: “Tạ Ba Ra, anh rất nổi tiếng đó.”

Tôi tự đối đáp: “Vậy tôi cũng sẽ nổi tiếng nhanh thôi.”

“Vì sao?”

“Vì tôi đang cua một chú Tạ Ba Ra rất nổi tiếng mà.”

Trên đường ra khỏi vườn bách thú, tôi ngại mỏi chân bèn treo cả người lên cổ Tạ Khâm, bắt anh cõng tôi đi.

Dưới ánh đèn đường, bóng ảnh đung đưa, không ngừng kéo dài rồi co ngắn.

Tôi bỗng nhiên cảm thán:

“Tạ Ba Ra, em có nên học hỏi anh, ổn trọng hơn tí không?”

Tạ Khâm xốc tôi lên lưng.

“Nên ăn nhiều một tí, mới ổn trọng được.”

18.

Chúng tôi về lại trung tâm thành phố.

Ăn cơm xong, trèo lên tháp cao, thu vào tầm mắt quang cảnh thành thị phồn hoa và dòng sông lấp lánh khi vào đêm.

Tạ Khâm ôm tôi từ phía sau.

Gió thổi mát lạnh.

Dòng ngân hà gần trong tầm tay, như chỉ đưa tay là chạm tới.

Tôi dựa vào n.g.ự.c anh, ngửa đầu hỏi:

“Tạ Khâm, anh yêu em không?”

Tôi không nghi ngờ đáp án, chỉ là muốn nghe chính miệng anh nói một lần thôi.

“Yêu.”

Tôi cười thỏa mãn.

“Vậy là bắt đầu từ lúc nào?”

Anh cúi đầu, môi mỏng khẽ mím lại, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

“Có lẽ là…từ lúc em tặng em cái khăn con chó, hoặc có lẽ còn trước cả lúc đó, anh đã thích em rồi.”

Tôi bị kéo về một đoạn hồi ức m.ô.n.g lung và xa xôi.

19.

Tính sợ xã giao của Tạ Khâm không phải bẩm sinh, chỉ do từ nhỏ tới lớn anh thiếu sự quan tâm.

Bố mẹ Tạ Khâm đến với nhau vì lợi ích, hai người chẳng có tình cảm gì với nhau.

Sau khi sinh Tạ Khâm thì mạnh ai nấy sống, gần như chẳng ai quan tâm anh.

Lúc Tạ Khâm 8, 9 tuổi, chuỗi vốn của nhà họ Tạ xảy ra vấn đề, để anh không bị ảnh hưởng, ông Tạ lén đưa anh tới nhà tôi gửi nuôi một thời gian.

Lúc đó đang là tuổi học tập kỹ năng xã giao, mà anh từ nhỏ không giao lưu nhiều, thêm nữa là ngôn ngữ không thông, cho nên không thể hòa nhập vòng bạn bè đồng lứa.

Lúc đó tôi chỉ thấy, ông anh này ở nhà tôi, ngoài mấy câu trả lời lễ phép ra thì gần như không nói thêm gì, quá là đáng thương.

Dù sao tôi cũng là đứa xã giao trâu bò mà.

Không ai nói chuyện với anh thì tôi nói.

Anh không thạo ngôn ngữ thì tôi dạy anh từng câu một.

Dần dà, anh bắt đầu bằng lòng nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trang-thai-on-dinh-cua-anh-ta/chuong-7-end.html.]

Nhưng cũng chỉ giới hạn với tôi thôi.

20.

Tạ Khâm mười lăm tuổi mới được đón về nhà họ Tạ.

Trước khi đi, tôi chui vào phòng anh, lén nhét vào đáy vali một cái khăn quàng cổ.

Biết anh sắp đi, tôi thức hai đêm để đan.

Vì học nhanh làm vội, không quen tay, thêm nữa là thời gian quá ngắn nên trên khăn có một cái lỗ to.

Để vá cái lỗ đó, tôi lại khâu thêm vào một con búp bê cún con.

Trong khăn còn kẹp một tờ giấy:

【Bắc Kinh không giống Quảng Châu, mùa đông của Bắc Kinh rất lạnh, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé. 】

Tôi tiễn Tạ Khâm tới cửa lên máy bay.

“Tri Tri, anh có thể hỏi em một câu cuối cùng không?”

“Ừm.”

“Anh thích em trong tiếng Quảng Đông nói thế nào?”

Bình thường tôi dạy Tạ Khâm nói tiếng Quảng Đông là thế này, anh hỏi một câu, tôi phiên dịch một câu, sau đó anh học theo.

Lúc đó đầu óc tôi chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nói:

“Anh thiệc sự vừa ý em đó.”

“Ừ, anh học được rồi.” Anh nói lại, “Anh thiệc sự vừa ý em đó.”

Anh cười một tiếng, quay người vào cửa lên máy bay, vẫy tay với tôi: “Tri Tri, hẹn gặp lại.”

Tạm biệt xong, tôi ngơ ngác tại chỗ một lát, rồi giật nảy mình, đột nhiên phản ứng lại, hét với theo bóng lưng anh:

“Tạ Khâm! Em cũng thích anh! Em cũng thích anh!!”

Có lẽ từ lúc đó, tình yêu bắt đầu tùy ý sinh trưởng.

Giống như một đốm lửa mỏng manh, sáng lên trong bóng tối, càng cháy càng mạnh, dần dần lan ra cả đồng cỏ.

Nào có nhiều nguyên nhân, thích chính là thích thôi.

Dù sao, từ đó về sau mỗi một câu nói, mỗi lần gặp mặt, mỗi lần nhìn vào mắt nhau, càng thích hơn.

21.

Sau khi người phụ nữ bên ngoài đó mang hai đứa con tới nhà, mẹ Tạ Khâm hỏa tốc ly hôn, kết thúc hơn hai mươi năm hôn nhân bằng mặt không bằng lòng.

Trước mặt con, ông Tạ vắt óc bào chữa cho mình.

“Chỉ trách mẹ con quá hiếu thắng, chỉ chăm chăm lo làm ăn bên ngoài, không biết quan tâm chăm sóc chồng mình! Mẹ con không quan tâm bố thì bố có cách nào khác đâu, bố đành tìm dì Trương để thay thế mẹ con thôi!”

“Sai là sai, cần gì lấy cớ nhiều như vậy.”

Tạ Khâm nỗ lực dùng vẻ bình tĩnh che giấu cảm xúc mất mát của mình.

“Bố trước giờ cũng đâu quan tâm con, theo như bố nói, lẽ nào con cũng phải nhận người khác làm bố để thay thế à?”

“Câm mồm!”

Ông Tạ nghe vậy thì nổi giận đùng đùng:

“Tao có gì sai đâu? Mày thấy cánh mày cứng rồi, đã sớm không để tao vào mắt phải không!?”

Có một số người làm cha mẹ như vậy đấy.

Nói lý không được liền lấy thân phận ra đè.

Anh kể tới đó, một giọt nước mắt nóng hổi rơi “tách” xuống đỉnh đầu tôi.

Tôi quay lại dùng ống tay áo lau nước mắt cho anh.

“Đừng nghĩ những chuyện không vui đấy nữa, Tạ Khâm.”

Tôi nhón chân để hôn lên môi anh.

“Chúng ta sẽ có một gia đình mới.”

Không hôn tới, xấu hổ chít mất.

Má! Tên cờ hó này, sao cao thế.

Anh chiều ý cúi người xuống, trán đối trán, mũi chạm mũi, quấn quít hôn tôi.

Cuối cùng mãi đến khi tôi đỏ mặt hét “Nóng c.h.ế.t mất”, anh mới buông tay.

“Ừ.”

Trong mắt anh chan chứa ý cười.

“Nhà của chúng ta.”

22. Kết cục

Phóng viên: “Xin hỏi đã sắp tới ngày vui của hai vị phải không?”

Tạ Khâm bình tĩnh gật đầu: “Đúng, chúng tôi sắp kết…”

Lời còn chưa dứt, Trình Tri đã giơ cao bàn tay đeo nhẫn, lia qua ống kính, còn hào hứng hét lên:

“Ta da!!!”

Khán giả: “Vừa nãy trên màn hình có cái gì bay qua vậy nhỉ???”

(Hết)

Loading...