TRẠNG THÁI ỔN ĐỊNH CỦA ANH TẠ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-22 10:00:58
Lượt xem: 268
11.
Tuy nhìn Tạ Đường có thể thấy được khả năng dạy dỗ con cái của bà Trương thật đáng lo, nhưng ông Tạ vẫn có ý để lại một phần tài sản cho Tạ Thần.
Suy xét tới việc cậu ta vừa thành niên, hơn nữa không như Tạ Khâm từ nhỏ được bồi dưỡng thường xuyên giao tiếp với đám người làm ăn lọc lõi.
Cho nên ông Tạ chỉ chọn một công ty quy mô khá nhỏ đưa cho cậu ta kinh doanh.
Còn cho cậu ta một ít tài nguyên khách hàng ở nước ngoài.
Tạ Khâm nói với tôi, một thời gian nữa sẽ có một đoàn khách Nhật Bản tới thăm, có lẽ sẽ mang đến một đơn hàng tầm 10 triệu tệ.
Nghe thế tôi hết cả buồn ngủ.
Tuy trước mặt Tạ Thần chưa trở thành uy h.i.ế.p với Tạ Khâm.
Nhưng dù sao cũng có quan hệ cạnh tranh đối địch, hơn nữa ở giữa còn kẹp thêm ân oán tư nhân.
Cho nên tôi không muốn Tạ Thần lấy được đơn hàng này, để cậu ta khỏi tiểu nhân đắc chí.
Tôi hỏi: “Em có thể thọc gậy bánh xe không?”
Tạ Khâm nghi hoặc: “Thọc kiểu gì?”
“Nếu anh muốn thì cứ giao cho em, em sẽ nghĩ cách để đơn hàng đó đi tong.”
Bên Tạ Thần thất bại thì Tạ Khâm sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Bạn trai của mình thì mình phải chống lưng chứ.
Qua một lúc tôi lại bổ sung: “Không phạm pháp nhưng có hơi hèn tí.”
Các cuộc thương chiến trong tiểu thuyết, vừa ác độc vừa coi rẻ pháp luật.
Thương chiến trong hiện thực, không có đạo đức nhưng hợp pháp.
“Được.” Anh sờ đầu tôi, “Em muốn làm gì thì làm, có anh ở phía sau chịu trách nhiệm.”
Tôi hơi bất ngờ.
“Thiệt hay giả đó?”
Con người Tạ Khâm rất là đứng đắn, cảm giác trước giờ anh đều không thèm dùng mấy chiêu hèn kế bẩn này, tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị anh từ chối và dạy cho một bài.
Không ngờ, anh lại bằng lòng để tôi làm mấy chuyện thất đức này.
Ánh mắt anh ấm áp, trên môi nở nụ cười:
“Cho dù em phá rạch trời, anh cũng vá lại cho em.”
12.
Cứ như vậy, dưới sự hỗ trợ và che chở của Tạ Khâm, tôi máy mó tay chân trong phòng bao khách sạn mà Tạ Thần tiếp khách.
Hôm đãi khách, đôi bên nói cười vui vẻ.
Đúng lúc rượu chè say sưa, Tạ Thần gọi người mở màn hình máy chiếu.
Trên mặt cậu ta là nụ cười hớn hở:
“Tôi có chuẩn bị một số tiết mục truyền hình theo sở thích của các ngài đấy ạ.”
Khách hàng vừa lòng gật đầu: “Arigatou.” (Cảm ơn)
Màn hình sáng lên, cả phòng ồ lên.
Nguyên nhân chính là tiết mục đang chiếu trên màn hình là phân đoạn kinh điển “tay không xé giặc” của phim《 Anh hùng chống Nhật》.
Ngoài ra, tôi còn vô cùng tri kỷ đính kèm phụ đề tiếng Nhật.
Các vị khách Nhật Bản đương trường đập bàn đứng lên: “Baka yarou” (Thật là ngu ngốc)
Tạ Thần đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cuống quít đổi kênh.
Lần này đổi thành《 Không để sót tên Nhật nào》.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trang-thai-on-dinh-cua-anh-ta/chuong-5.html.]
Lại đổi tiếp.
《 Giơ tay lên》.
…..
Nhìn đến đây, các vị khách Nhật Bản đã tức đến đá lật cả ghế, hất tay bỏ đi.
Đơn hàng này được nhiên là bị ngâm nước nóng.
Sau khi sự việc bị đổ bể, Tạ Thần cũng tức đến giơ chân.
Nhưn tôi và Tạ Khâm ra tay kín kẽ, không để lộ sơ hở nào.
Cậu ta chỉ có thể cầm tài liệu đến luật sư:
“Soạn giúp tôi một cái thư luật sư, tôi muốn kiện cái khách sạn đó!”
Luật sư nghe xong toàn bộ sự việc cũng không nhịn nổi, lập tức cười phun ra:
“Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha….”
Tạ Thần phẫn nộ trừng mắt với luật sư:
“Hai cái!”
13.
Làm một đứa xã giao trâu bò, tôi ra ngoài chơi một chuyến, chắc chắn là phải khua chiêng gõ trống mời tất cả người quen tới chơi.
Trong party, Tạ Đường không mời mà đến.
Có thể nhận ra cô ta thật sự rất muốn chen chân vào cái vòng này.
Vì sắp đến sinh nhật tôi nên rất nhiều người tặng quà sinh nhật.
Trước mặt mọi người, Tạ Đường uốn éo nhét cho tôi một cái móc chìa khóa mini.
“Chị Tri Tri, chúc chị sinh nhật vui vẻ, em thấy chị rất thích Lina Bell nên đặc biệt đến cửa hàng lưu niệm của Disney mua cho chị đấy, hi vọng chị thích nó.”
Tôi nhìn con búp bê trong tay, cạn mịe nó lời.
Đường chỉ uốn a uốn éo, bông nhét trái một miếng phải một miếng, chỗ trồi chỗ sụt, hơn nữa màu sắc cũng là lạ….
Có quỷ mới tin cô mua ở cửa hàng Disney!
Nhưng tôi vẫn nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Cảm ơn, có lòng rồi.”
Chị em tôi, Đường Vũ, đứng ra.
“Bọn tôi đều gọi Trình Tri là chị dâu, sao chỉ có cô gọi chị?”
Cô nàng chuyển đề tài: “Hay là vì Tạ Khâm nhận cô làm em gái rồi?”
Chung quanh nổ ra những tiếng cười.
Tạ Đường quẫn bách, lắp ba lắp bắp: “Tôi….Tôi…”
Một người khác cũng đứng ra: “Thấy cô cũng cố sức học đòi theo cách ăn mặc của bọn tôi đấy, sao không học bọn tôi tặng lễ? Là không nỡ hay là không nổi?”
Mặt Tạ Đường đỏ như tôm luộc.
“Tôi biết chị Tri Tri không để tâm so sánh mấy thứ ăn, mặc, dùng ấy, lần trước ở nhà tôi chị ấy chỉ mặc một cái váy 200 tệ.”
Tôi giật giật khóe miệng.
Nói được có sách mách có chứng thế, rất khó không khiến người ta cảm giác cô ta cố ý.
“À, tôi tưởng cô chỉ keo kiệt thôi, không ngờ cô còn biết mượn cớ đấy.”
“Tặng cái móc chìa khóa rẻ tiền thì thôi, ngay cả hàng chính hãng cũng không nỡ bỏ tiền mua; mua không được chính hãng thì thôi, còn phải mạnh miệng nói là mua ở Disney.”
Cô nàng giơ điện thoại, che miệng cười: “Em gái à, em quên đóng nhóm mua chung đấy, lần sau đừng tái phạm sai lầm thấp kém này nhé.”