Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRẠNG THÁI ỔN ĐỊNH CỦA ANH TẠ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-22 10:00:08
Lượt xem: 351

Đại sự không ổn rồi!

Tôi cất bước đuổi theo.

Tạ Khâm đi rất nhanh, cộng thêm phòng khách sạn này ở tầng cao, chờ lâu lắc thang máy mới lên tới.

Thế nên khi tôi đuổi theo ra ngoài khách sạn thì Tạ Khâm đã ôm lấy cột đèn bên đường rồi.

Anh đang gọi điện cho trợ lý, không hề phát hiện tôi đang đứng đằng sau.

“Cô ta có bệnh sao! Hu hu hu….Anh nói xem vì sao cô ta cứ nhằm vào tôi để ăn vạ thế, trông tôi có vẻ thích nói chuyện với người khác lắm sao? Tôi chỉ thiếu nước viết tám chữ “Thành thật yên phận, người sống chờ gần” lên mặt thôi đó!”

“Giờ thì hay rồi! Tri Tri giận tôi rồi, em ấy nói em ấy rất thất vọng, không muốn để ý tới tôi nữa, còn bảo em ấy không yêu tôi nữa, tôi phải làm sao bây giờ, oa hu hu—”

Anh khóc rất say sưa, tựa như một ấm nước đang sôi, cứ rú rít ầm ĩ.

…..

Tuy tôi chỉ đứng một bên quan sát, nhưng vẫn cảm nhận được trợ lý ở đầu bên kia đang thấy nhỏ yếu, bất lực và bực mình đến thế nào.

“Bây giờ anh liên hệ luật sư cho tôi, trong vòng ba ngày! Tôi muốn thấy cô ta bị pháp luật trừng trị!”

Anh cúp điện thoại, rồi tiếp tục dựa vào cột đèn, bóng lưng trông thật cô đơn và bất lực.

Tôi thở dài, tiến lên phía trước sờ đầu anh.

“Em sai rồi, không nên trêu anh, anh đừng khóc.”

Anh quay người lại, đôi mắt khóc đỏ như con thỏ.

“Em hông tin anh…”

Ngay cả nói cũng nghèn nghẹn không rõ, nước mắt túa ra như đài phun nước.

“Chọc anh chơi thôi, đương nhiên là em tin anh chứ.”

“Thế em còn nói em không yêu anh.”

“Yêu yêu yêu, yêu chứ…”

Anh thấy tôi đang qua loa lấy lệ nên càng khóc to hơn.

“Em nói rõ đi, em yêu ai?”

Tôi ôm trán.

“Yêu anh, em yêu anh, em không anh thì còn yêu ai!”

Cuối cùng, cô nữ minh tinh nọ cũng như nguyện được nâng, nâng bát cơm nha` nuoc’.

Tương lai cô ta sẽ tiếp tục tỏa sáng trên vũ đài văn nghệ của nhà tu`.

Còn tôi thì hết hơi hết sức mới dỗ được cái ấm này hết sôi.

Còn dỗ ra làm sao thì đừng hỏi.

Tôi đúng là tự tạo nghiệp mà.

7.

Đôi anh em sinh đôi kia, thằng anh là Tạ Thần, con em là Tạ Đường.

Bọn họ tạm thời ở lại biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Ông Tạ sắp đến đại thọ 50, vì thế ông ta chuẩn bị mở một buổi tiệc gia đình, còn cố ý gọi ba mẹ con đó đến.

Xem ra ông ta quyết tâm muốn nhận ba người đó về nhà họ Tạ.

Trước buổi tiệc, tôi đi qua nhà ăn thì thấy Tạ Đường trước cửa.

Cô ta không thấy tôi, cũng không nhận ra tôi.

Nhưng ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn tôi đã mang theo sự ghét bỏ trần trụi không thể che giấu.

Có lẽ vì thấy tôi ăn mặc quá phình phường.

Nhân vật chính hôm nay là ông Tạ, làm nhân vật phụ, tôi chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản.

Cùng lúc đó, tôi cũng đánh giá cô ta một lượt từ đầu tới chân.

Trang điểm rực rỡ, quần áo xúng xính.

Mũ vành lớn màu đen kiểu Pháp, phía trên cắm một đóa sơn trà màu trắng, vòng trân châu, trên váy còn khảm đá pha lê, giẫm đôi giày cao gót “cộc cộc”.

 Long trọng dữ vậy…cô ta muốn làm gì? Giọng khách át giọng chủ à?

Tạ Đường ra vẻ khinh thường:

“Cô là ai? Ai cho cô tới nhà chúng tôi?”

Vào giây phút cô ta mở miệng, tôi thật sự cực kỳ nghi ngờ gien của ông Tạ—-

Cô ta có đúng là em gái cùng cha khác mẹ của Tạ Khâm không vậy? Sao tố chất lại chênh lệch như thế?

Tôi mỉm cười.

“Chính bố cô đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trang-thai-on-dinh-cua-anh-ta/chuong-3.html.]

Cô ta sốt xình xịch lên.

“Hôm nay là sinh nhật của papa, sao cô không ăn mặc trang trọng một tí?”

Tôi phô ra cái vẻ chẳng quan trọng gì.

“Tôi ở nhà mình, ăn mặc chỉ cần thỏa đáng là được rồi.”

“Lẽ nào cô ở nhà cũng phải trang điểm lồng lộn thế này à?”

Tôi tỏ vẻ khoa trương: “Không phải chứ? Không phải chứ? Cô không mệt à?”

“Cô!”

Cô ta tức giận đến giậm chân, tiếp đó lại bình tĩnh xuống, thăm dò: “Cô không phải bạn gái của anh tôi đấy chứ?”

Tôi lười phản ứng cô ta.

Thái độ của tôi đã xác minh phán đoán của cô ta đến 80%.

“Trông thường quá vậy, thật chẳng hiểu anh tôi vừa mắt cô ở chỗ nào?”

“Có lẽ là…” Tôi ra vẻ thâm trầm thở dài, “Có lẽ là vì tôi sở hữu 8 tòa nhà chăng.”

“Gì cơ?!”

8.

Đúng như lời cô ta nói, tôi quả thật rất bình thường.

Ông tôi và Tạ Khâm là chiến hữu, có tình anh em vào sinh ra tử.

Sau khi xuất ngũ, hai người một ở lại phương Bắc, một lại vào phương Nam.

Nhà họ Tạ bắt được làn sóng ra biển kinh thương đầu tên, còn lúc đó ông tôi hẵng còn sửa xe đẹp cho người ta.

Quả thật là bình thường tới không thể bình thường hơn.

Cho đến khi bố tôi kết hôn, mẹ tôi bầu tôi, bánh xe vận mệnh bắt đầu xoay “vù vù”.

Sau hôm đi viện khám ra có bầu thì đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Chính phủ phát công văn thông báo khu vực này sắp sửa phá bỏ và di dời, cải tạo thành trung tâm thương nghiệp.

Trong một đêm, ngôi nhà nhỏ ấm áp ấy biến thành một dãy số lạnh lẽo.

….

Năm thứ tư sau khi tôi sinh ra, biến cố đột nhiên ập tới.

Hôm đó mẹ bảo tôi xuống dưới nhà mua xì dầu, tôi đang đi giày trước cửa thì bố bỗng gọi tôi lại.

“Tiểu Tri, đi thì mua luôn cho bố một tờ vé số nhé.”

Ông tiện tay vơ một tờ giấy, “xoạt xoạt” viết ra một dãy số rồi đưa cho tôi.

“Này, mua theo cái này nhé.”

Tôi bảo vâng.

Ở quầy vé số, tôi đọc dãy số trên giấy, chủ quầy hàng gõ số cho tôi.

Nhưng vì tôi còn quá nhỏ, đầu óc còn mơ mơ hồ hồ, liền đọc tất cả “6” thành “9”, và tất cả “9” thành “6”.

Mà hành động này, trực tiếp làm bố tôi bỏ lỡ giải tám 20 tệ.

Quay đầu rưng rưng nước mắt đi lĩnh giải nhất 30 triệu tệ.

…..

Mười tuổi, vận mệnh lại lần nữa trêu đùa với cả nhà tôi.

Năm đó bố tôi đã thành một ông chủ tiểu tư sản.

Có một đối tác không trả được tiền nợ, bèn chuyển nhượng một mảnh địa ốc cho bố để gán nợ.

Vì không bán ra được, không thể đổi ra tiền mặt, bố mẹ tôi rầu rĩ thiếu nữa thì không nuốt trôi cơm.

Một bữa tối nọ bọn họ lại nói tới chuyện làm sao để xử lý củ khoai lang phỏng tay này.

Tôi chẳng nghe vào câu nào, cúi đầu và cơm thì bỗng thốt lên một câu:

“Đừng bán, giữ lại đi.”

Bố tôi do dự một lúc rồi thở dài: “Cũng không phải không được…tương lai để lại cho Tiểu Tri.”

Chuyện sau này mọi người cũng biết rồi.

Giá phòng ở của tòa nhà trên miếng đất đó tăng vọt, từ bốn con số còn chẳng ai hỏi, tăng lên tới sáu con số mà còn cung không đủ cầu.

Cứ như vậy, vào tuổi chưa tròn hai mươi, tôi như mèo mù vớ cá rán, sở hữu 8 tòa nhà.

Có lúc bên cạnh sẽ có người nghi ngờ tôi cầm kịch bản nữ chính trong truyện cẩm lí.

Tôi xua tay—-

Không có kỹ xảo, toàn nhờ may mắn, không nói cũng thế.

 

Loading...