Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trăng sáng không phải tôi - 17

Cập nhật lúc: 2024-12-03 20:25:59
Lượt xem: 509

16

——

 

Trời đã tối khi Lục Tòng Chi và tôi bước ra khỏi hiệu sách. Anh trò chuyện với bác Tống hào hứng đến mức quên mất thời gian. Trước đây tôi hiếm khi thấy anh vui vẻ như vậy. Anh hỏi tôi: “Hiệu sách của bác Tống mở được bao lâu rồi?”

 

“Hai mươi năm hoặc hơn, em không có thể nhớ được chính xác là nó đã mở được bao lâu rồi.”

 

Anh hiểu: “Đã lâu như vậy, thật hiếm có.”

 

Tôi mỉm cười: “Vâng, em nhớ hồi cấp hai, em thường đến đó đọc sách. Bác Tống là một người rất tốt, lại rất thân thiện, thậm chí còn cho em đọc miễn phí. Em nhớ hiệu sách đó không có nhiều người đến, cho nên khi còn nhỏ em thường lo lắng bác ấy sẽ không đủ sống. Nhưng bác ấy nói rằng bác chỉ thích hiệu sách này và coi nó như nhà. Có rất nhiều sách hiện giờ không thể mua ở hiệu sách, nhưng chỗ bác ấy vẫn có thể tìm được.”

 

Vừa nhắc đến chuyện cũ, tôi không nhịn được, khi định thần lại, tôi cười nhẹ: “Có phải em huyên thuyên quá không?”

 

Trong mắt anh hiện lên nụ cười ôn hòa: “Không, anh rất thích nghe em kể chuyện ngày xưa.”

 

Tôi sững người một lúc rồi mỉm cười: “Vậy em sẽ kể thêm cho anh nghe.”

 

Hóa ra ranh giới giữa thích và không thích rất rõ ràng. Khi đó, Hạ Yến cũng mỉm cười và nghe tôi nói, nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua là có thể biết được sự bất lực và chiếu lệ của hắn. Nhưng khi tôi nhìn Lục Tòng Chi, anh lại tràn đầy sự chân thành. Rõ ràng đến tận cùng, tất cả vì đó là tôi.

 

-

 

Buổi tối, tôi và Lục Tòng Chi cùng nhau về nhà. Hạ Yến và Bạch Nhiên đều không có ở đó, tôi nghe mẹ nói rằng trên đường về hai người hình như đã cãi nhau.

 

Tôi cũng nghĩ vậy, làm sao một người kiêu ngạo như Bạch Nhiên có thể chịu đựng được hành vi không rõ ràng của Hạ Yến. Nhưng những điều này không liên quan gì đến tôi. Tôi thực sự không muốn dính líu đến Hạ Yến nữa. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau một năm không gặp, hắn lại trở nên khác thường như vậy.

 

Ăn tối xong, tôi tiễn Lục Tòng Chi đi. Ban đầu, bố mẹ tôi muốn giữ anh ở phòng khách ở nhà nhưng anh từ chối. Anh quá lịch sự.

 

Khi rời đi, anh vỗ đầu tôi: “Vào đi, Thẩm Miên.”

 

Tôi cười: “Không sao đâu, em nhìn anh đi vào rồi mới vào.”

 

“Được.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay người biến mất trong màn đêm.

 

Tôi chưa chuẩn bị vào nhà cho đến khi không nhìn rõ bóng lưng của Lục Tòng Chi. Nhưng vừa quay người còn chưa nhìn rõ đã bị một bóng người kéo vào một con hẻm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trang-sang-khong-phai-toi/17.html.]

Đã lớn từng này, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi sợ đến mức muốn kêu cứu. Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, tôi choáng váng. Là Hạ Yến, mặc áo len rộng thùng thình màu đen, mặt vô cảm nhìn tôi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Con hẻm rất tối, phía dưới dường như không nhìn thấy được ở chỗ sâu. Tôi không thích ở một nơi như thế này.

 

Bình tĩnh lại nhìn hắn: “Anh muốn làm cái gì?”

 

Hắn đột nhiên chế nhạo, với giọng điệu khó chịu: “Thẩm Miên, em thật là giỏi, không nói một lời chạy tới Nam Thành, hiện giờ lại mang theo một người đàn ông về, là ai dạy em?”

 

Đôi mắt hắn cứng đờ, sức lực trong tay cũng không chịu rút đi.

 

Tôi cau mày: “Anh có thể nói tôi, đừng động đến anh ấy.”

 

“Thích đến vậy sao?” Hạ Yến nhàn nhạt hỏi.

 

Nhưng trước khi tôi trả lời, tôi lại nghe thấy hắn nói: “Em thật tùy tiện, nhìn một người lại yêu một người.”

 

Toàn thân hắn có gai, lời nói như lưỡi d.a.o sắc bén. Tôi không muốn hiểu tại sao hắn lại trở nên như thế này chứ đừng nói đến việc giải thích những điều vô nghĩa. Không thể giải thích được, tôi nhận ra rằng người trước mặt không còn có thể khiến tôi có bất cứ cảm xúc nào nữa.

 

“Chính là anh nói.” Tôi không muốn nhìn hắn, có ý định rời đi.

 

Thấy tôi chuẩn bị rời đi, hắn ấn mạnh tôi vào tường, bức tường đá cứng ngắc khiến lưng tôi có chút khó chịu.

 

“Thẩm Miên, em không thích anh sao?”

 

Khi nói ra lời này, Hạ Yến cực kỳ bình tĩnh, tựa như đã biết từ lâu.

 

Tôi sững người, cố gắng hiểu ý hắn. Trong giây lát tôi chợt nhận ra. Hoá ra suốt những năm qua hắn luôn là người rõ ràng nhất về những bí mật của tôi. Rõ ràng nhất, nhưng cũng không đáng kể nhất. Hắn đã nhìn thấu tôi trước bất kỳ ai khác, lẽ ra tôi phải biết điều này.

 

Niềm vui mà tôi từng cho là quý giá nhất chỉ là sa mạc khô cằn nằm dưới cái nắng như thiêu đốt đã mục nát và khô héo từ mười năm trước. Nhưng tôi đã mơ rằng một ngày nào đó nó sẽ có thể nở hoa. Tôi thấy tiếc nhưng chỉ còn lại sự tiếc nuối: “Ừ, nhưng đó là trước đây.”

 

“Thật không?” Giọng nói của hắn lạnh lùng đến đáng sợ: “Em ở bên cạnh anh mười năm, bây giờ muốn chạy trốn sao? Có dễ dàng thay đổi sở thích của em không?”

 

Hạ Yến tra hỏi tôi như một tù nhân, còn hắn là nạn nhân hoàn hảo.

 

Dưới ánh trăng sáng, có một khoảnh khắc im lặng, tôi ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Yến, hiếm khi mỉm cười với hắn: “Vậy anh muốn tôi làm người yêu của anh hay là người thứ ba?”

Loading...