Trăng sáng không phải tôi - 14
Cập nhật lúc: 2024-12-03 20:25:27
Lượt xem: 468
Tôi luôn cảm thấy không ổn nhưng anh có vẻ ngoài hiền lành, lịch sự và điềm tĩnh đến mức tôi không thể từ chối được. Tuy nhiên, Lục Tòng Chi dường như không nhận thấy mối quan hệ có vẻ mơ hồ này. Việc thẳng thắn hỏi anh với tôi thực sự rất khó.
Cho đến một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ gia đình. Lúc đó, Lục Tòng Chi đang ngồi đối diện với tôi, tay cầm d.a.o nĩa cắt miếng bít tết trên đĩa. Anh cởi áo gió, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng, động tác tinh tế và tao nhã, giống như một bức tranh đẹp.
Thấy tôi nhấc máy, anh nhìn tôi mỉm cười.
Dưới ánh nến lung linh, tôi chợt nhận ra anh là một người đàn ông đẹp trai. Nghĩ đến chuyện ở bên anh suốt đời, tôi giật mình. Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều thì giọng nói trong điện thoại đã kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ
“Miên Miên, dạo này con thế nào rồi, bố và mẹ rất nhớ con.”
Nghe giọng nói quen thuộc, trong lòng tôi rất vui mừng: “Con ổn, con cũng nhớ bố mẹ rất nhiều. Bố mẹ có chăm sóc bản thân tốt không?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Giọng của bố vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Được rồi, mọi chuyện đều ổn, bố chỉ muốn con về sớm thôi, sắp đến Tết Nguyên đán rồi, khi nào Miên Miên của chúng ta mới về?”
Nghe bố nói, tôi mới nhớ ra quả thực đã sắp đến Tết Nguyên Đán rồi. Một năm trôi qua nhanh đến mức gần chưa kịp đếm thời gian thì đã hết.
Tôi đại khái ước tính ngày: “Chắc là tuần sau, con sẽ đặt vé máy bay trước.”
“Vậy thì tốt, đã lâu dì Hạ không gặp con, dì ấy rất nhớ con, dì ấy còn hỏi mẹ là Miên Miên đã tìm được bạn trai để đưa về nhà chưa?”
Tôi không bật loa ngoài, nhưng khi nghe câu này, tôi không khỏi liếc nhìn người đàn ông đối diện, như thể anh đã nghe thấy.
Lục Tòng Chi ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười, ôn hòa nói: “Đồ ăn nguội rồi.”
Vừa nói, anh vừa đặt miếng bít tết đã cắt trước mặt tôi lên bàn.
Phía bên kia lập tức bùng nổ: “Miên Miên, vừa rồi là ai nói chuyện, bạn trai của con sao? Tại sao con không nói cho mẹ biết ?!”
“Cậu ấy như thế nào ? Các con đã hẹn hò được bao lâu rồi?”
“Con có thích cậu ấy không?”
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trang-sang-khong-phai-toi/14.html.]
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi mất cảnh giác, tôi có chút cay đắng nhìn kẻ khơi mào câu chuyện, chợt cảm thấy anh cố ý.
Lục Tòng Chi đón nhận ánh mắt của tôi và không ngừng mỉm cười. Vẻ mặt điềm tĩnh và ngay thẳng của anh khiến tôi không khỏi tức giận. Cuối cùng, phải mất rất nhiều công sức mới kết thúc được cuộc gọi.
Lục Tòng Chi không hề nói một lời, tựa như không có hứng thú với nội dung trong điện thoại. Chỉ nhìn vẻ mặt của Lục Tòng Chi, không khó có thể nhận ra tâm tình của anh rất tốt.
Trên đường trở về, Lục Tòng Chi lái xe rất chậm. Anh biết tôi bị say xe nhẹ, nhất là sau bữa ăn. Trong xe có tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu, trong không khí như thế này, tôi rất dễ buồn ngủ.
Khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau tôi chìm vào giấc ngủ mơ màng. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu, nhẹ nhàng đến mức khiến người tôi nhịn không được.
Khi tôi mở mắt ra, trên người tôi có một tấm chăn mỏng, cửa sổ xe hơi hạ xuống một chút. Chiếc xe đã đậu trên đường bên ngoài nhà tôi. Ngoài cửa sổ yên tĩnh, bầu trời đêm rất tối, đêm nay chỉ còn một vầng trăng khuyết.
Tôi hơi đứng dậy thì thấy người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe được động tĩnh của tôi, anh mở mắt ra, giọng nói rất nhẹ nhàng, như sợ làm phiền tôi: “Thức rồi à?”
Tôi gật đầu: “Sao anh không đánh thức em?”
Lục Tòng Chi cười: “Thấy em ngủ say, anh không nỡ.”
Trong lòng tôi khẽ động, có chút bối rối không thể giải thích được. Tôi vội vã mở cửa xe bước xuống: “Cảm ơn anh đưa em về, em lên trước.”
Anh cũng bước xuống, cổ tay tôi được bao bọc bởi làn da mát lạnh, lực của đối phương rất nhẹ nhàng và không hề làm tôi đau chút nào.
“Ngủ ngon.” Anh thì thầm với tôi.
Hai từ này chưa bao giờ mơ hồ hơn hiện giờ. Tôi quay lại nhìn anh, anh mỉm cười nhìn tôi như thường lệ: “Anh nhớ cuốn sách yêu thích của em là “Rừng và Đảo” của Nami. Em có nhớ câu cuối cùng của chương cuối không? “
Tôi không biết tại sao Lục Tòng Chi lại nhắc đến chủ đề đó vào lúc này, nhưng khi tôi nghĩ lại những gì anh nói, trong nháy mắt, tôi hiểu được lời anh. Trong tiềm thức, tôi phủ nhận nó. Anh nhìn đôi tai ửng đỏ của tôi có vẻ rất vui.
Buông cổ tay ra, tôi thì thầm: “Chúc ngủ ngon.”
Tôi chưa bao giờ biết, tôi vẫn có phản ứng như vậy. Tôi vốn tưởng rằng tất cả rung động đã sớm bị đốt hết trong những năm tháng kia. Nhưng tôi không hề nhận ra rằng mình cũng có một ngày phải chạy trốn. Tôi yêu sách của Nami sớm hơn là yêu Hạ Yến. Làm sao tôi có thể quên được.
[Anh ở lại đảo, nhìn đàn chim trở về, như hình dáng em, như em ngủ nơi đây, như đường nét trên tay anh, như anh yêu em mãi mãi. - “Rừng và Đảo”]