Trấn Viễn Tướng quân - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:24:51
Lượt xem: 774
1
“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói lão phu nhân thích nhất Nhị tiểu thư có học thức, hiểu chuyện, dịu dàng và đoan trang. Chúng ta về nhà có cần tránh mặt nàng không?
Phục Linh rót cho ta một tách trà, khi đưa nó cho ta, khuôn mặt nhỏ xinh của nàng lộ ra chút lo lắng.
Ta lười biếng dựa vào xe ngựa, vừa nghe xong liền đặt binh thư trong tay sang một bên, một tay cầm lấy tách trà, tay kia véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thản nhiên nói: “Không, ngươi chỉ cần nhớ rằng tasẽ không xúc phạm người khác trừ khi họ xúc phạm ta, nếu nàng không trung thực, hãy đánh nàng.”
Đây là niềm tin mà ngoại tổ phụ đã dành cho ta, và đó cũng là nguyên văn lời nói của người.
Chiếc xe lắc lư một lúc lâu mới từ từ dừng lại. Phục Linh mở cửa xe, ta xuống xe, nhìn lên tấm bảng phía trên, dòng chữ Tô Phủ đập vào mắt.
Sau mười hai năm, cuối cùng ta đã trở lại.
Khi thủ vệ (lính canh) nhìn thấy chúng ta, hắn bước tới và hỏi: "Vị cô nương này có phải là Đại tiểu thư không?"
Phục Linh thay ta trả lời: "Đúng, đây là Đại tiểu thư của Tô phủ và là đích ngoại tôn nữ của Trấn quốc Đại Tướng quân."
Nam nhân đó càng cung kính hơn, nói: "Đại tiểu thư, lão gia đã đi trực, lão phu nhân và những người khác đang đợi ngươi ở Diên Hạc Đường, mời tiểu thư vào.”
Sao một người rời nhà từ năm sáu tuổi có thể nhớ được Diên Hạc Đường ở đâu sau mười hai năm chứ?
Tổ mẫu muốn chơi ta một vố đây mà.
Thật đáng tiếc vì ta là một người bình thường có trí nhớ khá tốt. Ta lần theo trí nhớ của mình và tìm thấy Diên Hạc Đường, từ xa ngoài cửa, ta có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ bên trong.
Nhìn thấy ta, thị nữ gác cửa quay người đi vào báo cáo, ngay sau đó tiếng cười liền im bặt.
"Đại tiểu thư, lão phu nhân cho tiểu thư vào."
Ta bước vào Diên Hạc Đường và nhìn thấy lão thái thái đang ngồi trước mặt ta. Mái tóc trên đầu được chải cẩn thận lấp lánh những viên ngọc, lông mày sát đuôi hạc, đội khăn trùm đầu in ngược, đầu phủ một lớp lưới mỏng buộc bằng hoa vải, khuôn mặt hồng hào và lộ vẻ phức tạp, thân hình mập mạp, mặc y phục màu xanh nước biển làm bằng gấm mịn.
Khi nhìn thấy ta, trong mắt tổ mẫu thoáng qua sự ghê tởm. Tổ mẫu vẫn luôn không thích ta, bởi vì ta bò ra khỏi bụng nữ nhân mà người ít thích nhất.
Ta chào: “Tổ mẫu”.
Tổ mẫu không cho ta đứng dậy mà bưng tách lên uống trà. Ta không chịu nổi nên lớn tiếng nói: “Tôn nữ Tô Phù Nguyệt vấn an tổ mẫu.”
Giọng ta làm mọi người giật mình, kể cả lão thái thái, nước trà b.ắ.n tung tóe lên y phục.
“Sao tiểu thư lại hét to thế?” Thị nữ lau y phục, tức giận nói với ta.
Ta đáp: “Vừa rồi tôn nữ chào tổ mẫu, nhưng chắc giọng tôn nữ nhỏ quá, tổ mẫu không nghe thấy nên không cho tôn nữ đứng dậy. Tôn nữ còn tưởng tổ mẫu già rồi, tai bị điếc nên mới nói to hơn. Có vấn đề gì không?"
Tổ mẫu nghẹn lời và có vẻ lo lắng.
Sau đó, bà nhìn ta và nói với giọng lạnh lùng: "Nhà này không có cô nương ăn mặc như vậy. Là ngoại tổ mẫu dạy ngươi sao?"
Ta nhìn lại y phục của mình, y phục luyện tập bó sát màu trơn, tóc buộc đuôi ngựa bằng ruy băng màu đen và một đôi ủng cao cổ trơn màu, đó là bộ trang phục bình thường nhất.
“Trông ngươi không giống một tiểu thư khuê các mà giống những nam nhân trong quân ngũ hơn. Nếu người khác biết Đại tiểu thư Tô gia như thế này, họ sẽ cười nhạo chúng ta. Sau này muội muội của ngươi làm sao có thể ngẩng cao đầu được?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Một cái nồi lớn được chụp trên đầu ta.
“Tôn nữ không dám, tôn nữ mặc y phục bình thường của người luyện võ, nghe nói Thái hậu khi chiến đấu với tiên hoàng cũng mặc loại y phục bình thường này. Người cho rằng loại quần áo Thái hậu mặc tầm thường..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tran-vien-tuong-quan/phan-1.html.]
"Câm miệng."
Ta chưa kịp nói xong thì tổ mẫu đã hét lên bảo dừng lại, sắc mặt hồng hào của người hơi nhạt đi, trong đôi mắt đục ngầu của tổ mẫu vẫn còn vương lại nỗi sợ hãi.
"Mẫu thân đừng tức giận, đại phu nói mẫu thân không khỏe nên mẫu thân đừng tức giận."
Liễu thị đang xem kịch hay đã đứng dậy giúp đỡ lão phu nhân.
Ta liếc nhìn nàng, nàng là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt hồng hào, dáng người duyên dáng, phong thái quyến rũ, trông nàng giống như một tân phụ (cô dâu mới) đôi mươi.
Chẳng trách nàng có thể quyến rũ phụ thân ta đến mức chiều chuộng tiểu thiếp và hủy hoại thê tử của mình .
Nội tổ mẫu lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi đã cúi đầu rồi, về nghỉ ngơi đi, sau này ta sẽ nhờ ngoại tổ mẫu dạy ngươi quy tắc, để sau này khi ngươi kết hôn với Nhị hoàng tử, người ta sẽ không nói tiểu thư Tô gia chúng ta..."
Ta không muốn nhìn họ nữa, dù sao ta đã nhớ khuôn mặt xấu xí của họ hơn mười năm, điều này khiến ta có chút ghê tởm. Tuy nhiên, ta vẫn hỏi: “Lãm Nguyệt Các của ta đã dọn xong chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt Liễu thị có chút khẩn trương, giọng nói của lão phu nhân có chút yếu ớt.
"Lãm Nguyệt Các bây giờ là viện tử của Trĩ Nguyệt. Nửa năm nữa ngươi sẽ kết hôn. Di chuyển chỗ này chỗ kia phiền phức lắm. Vậy nên ta cứ để Trĩ Nguyệt tiếp tục sống ở đó. Ngươi cứ ở trong Bích Thủy Các là được, cũng như nhau thôi."
Bước chân của ta dừng lại. Phục Linh lo lắng gọi "Tiểu thư"
Khóe môi nở nụ cười, trong mắt có tia lạnh lẽo, giọng nói cũng có chút lạnh lùng, ta nói: "Tôn nữ nhớ trước khi rời đi, ngoại tổ mẫu đã đặc biệt ra lệnh không ai được phép ở Lãm Nguyệt Các ngoại trừ tôn nữ, thư của tôn nữ đã gửi về từ nửa tháng trước, nói rằng hãy dọn dẹp sạch sẽ, làm lại như mười hai năm trước, các người điếc không nghe được hay là ngươi mù không thấy?"
Lãm Nguyệt Các được mẫu thân trang trí từng chút một, người tự mình mua tất cả đồ trang trí bên trong, ngay cả cây cối bên trong cũng do ta và người trồng.
Khi ngoại tổ mẫu đón ta, ta không yêu cầu gì cả, ta chỉ yêu cầu họ đừng chạm vào Lãm Nguyệt Các của ta, ngoại trừ người quét dọn không ai được vào. Họ đã đồng ý. Bây giờ có vẻ như họ coi những gì ta và ngoại tổ mẫu ta nói là đánh rắm.
Ta cảm thấy căm g—hét, vô cùng chán nản. Vì họ không biết xấu hổ nên đừng trách ta.
"Phục Linh."
Ta hét lên, Phục Linh hiểu ý, bước ra ngoài, lấy ra một ngọn lửa từ thắt lưng và b.ắ.n lên trời.
"Ngươi là có ý gì? Ta là nội tổ mẫu của ngươi, quyền đưa viện tử của tôn nữ này cho tôn nữ khác sao cũng không có sao? Ngươi không đồng ý là không vâng lời, bất hiếu. Ngươi không muốn thanh danh của mình!"
Thấy ta và Phục Linh muốn rời đi, lão phu nhân đã ngăn ta lại và cố gắng kiềm chế ta bằng cái gọi là thanh danh lố bịch của mình.
Ta lạnh lùng phớt lờ: "Tôn nữ thật sự không có thực lực. Nói về thanh danh, tôn nữ chưa bao giờ quan tâm đến thứ vớ vẩn đó."
Nói xong, ta dắt Phục Linh đi đến Lãm Nguyệt Các theo trí nhớ của mình. Lão phu nhân cứ nói là quay lại, quay lại. Ta chỉ nghĩ là lão phu nhân đang đánh rắm. Nghĩ đến viện tử được bố trí cẩn thận của mẫu thân bị Tô Trĩ Nguyệt chiếm giữ, ta lại có cảm giác muốn dùng d.a.o g..iết nội tổ mẫu.
Ta bước vào Lãm Nguyệt Các và thư giãn một chút khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Mẫu thân ta là nữ nhân thích thơ ca và hội họa, người luôn có gu thẩm mỹ tốt, ngoại trừ sai lầm trong việc chọn lang quân và tế nữ (chồng và con rể), người được xem là người đi đầu trong các lĩnh vực khác.
Có lẽ cách trang trí của mẫu thân đặc biệt phù hợp với sở thích của Liễu Hàm Yên, hoặc có thể nàng ta cố tình để nữ nhi của mình sống trong viện tử mà mẫu thân ta đã trang trí cẩn thận nhằm chọc giận người.
Cách bài trí bên trong không thay đổi nhiều, cây cối ta và mẫu thân trồng đã phát triển từ cây non thành cây cao chót vót.
Khi ta và Phục Linh bước vào, khi những thị nữ cố gắng ngăn cản ta, Phục Linh đã dùng một tay đánh họ ngã xuống đất.
Cách bài trí bên trong không có nhiều thay đổi, nhưng những thứ này đều bị Tô Trĩ Nguyệt sử dụng, khiến người ta phát ngán.
Ngay sau đó, sáu ám vệ xuất hiện trước mặt ta, đây là thế lực do ngoại tổ phụ ta bồi dưỡng, trước khi trở về, người đưa cho ta lệnh bài để chỉ huy họ.
Ta ngồi trên ghế, thản nhiên nói: “Ném đồ đạc trên giường, ghế mềm, bàn trang điểm và tất cả y phục ra khỏi Lãm Nguyệt Các. Nếu có ai ngăn cản ta, hãy ném người đó ra khỏi Lãm Nguyệt Các! "