TRÁI NHỊP TÌNH YÊU - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-11-16 00:47:51
Lượt xem: 434
2
Trong những tiếng xin xỏ rối rít, Thẩm Dự Lễ nhìn tôi, ánh mắt và giọng nói vẫn bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
“Cô đến đây làm gì?”
Nếu không phải trợ lý của anh ta đang giữ một người, chắc tôi đã bị anh ta đuổi ra ngoài từ lâu.
“Tôi mời cô ấy đến.”
Chu Minh kịp thời xuất hiện, khoác tay tôi.
“Tiểu Phạm, mình đi thôi. Đừng bận tâm đến anh ta, đầu óc có vấn đề rồi.”
Với sự việc ngoài hành lang, mọi người trong bữa tiệc đều im lặng.
Dù ai cũng tò mò về mối quan hệ giữa ba chúng tôi, chẳng ai lên tiếng.
Nhưng khi nghe Thẩm Dự Lễ nói rằng Chu Minh sẽ vào làm việc tại Thịnh Thế, một số người vẫn không nhịn được mà liếc nhìn tôi.
Ai mà không biết Thịnh Thế là công ty do chính tay Thẩm Dự Lễ sáng lập.
Thẩm Dự Lễ cho cô ấy vào Thịnh Thế, rõ ràng là rất coi trọng.
Chu Minh không mảy may cảm kích.
Cô cười lạnh, siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, nói với Thẩm Dự Lễ: “Anh có thể đối xử tốt với Tiểu Phạm hơn chút không?”
Dù cúi đầu, tôi cũng có thể cảm nhận ánh mắt lạnh lùng như d.a.o của Thẩm Dự Lễ đang đ.â.m vào người mình.
Đến cuối bữa tiệc, Chu Minh đã uống quá nhiều.
Cô khóc lóc thảm thiết, nói không rõ lời: “Tiểu Phạm, chúng ta phải sống thật tốt. Tiểu Phạm, mình nhớ chị ấy quá...”
Tiếng khóc của cô ấy làm sống mũi tôi cay cay.
Thẩm Dự Lễ đứng cạnh tôi, lạnh lùng nhìn.
Gió đêm thổi qua, chút xót xa trong tôi cũng bị thổi bay đi mất.
---
Có lẽ lời nói của Chu Minh đã có tác động.
Tối nay hiếm khi Thẩm Dự Lễ về nhà.
Vừa về đến nơi, anh ta liền chui vào phòng làm việc và không ra ngoài nữa.
Tôi nằm trằn trọc trên giường đến ba giờ sáng mà vẫn không ngủ được.
Tôi khoác áo choàng, mang theo một chai sâm-panh và lẻn vào phòng chiếu phim.
“Á Lễ, nhìn vào ống kính đi — đừng nhăn mặt, cười lên nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trai-nhip-tinh-yeu/chuong-2.html.]
“Á Lễ, tối qua anh uống say, nói rằng cả thế giới này anh yêu em nhất. Lời đó giờ còn tính không?”
“Khụ khụ, mọi người chú ý — đây là Thẩm Dự Lễ, anh ấy đang ghép một bức tranh 1.000 mảnh. Tại sao nhỉ?”
Trong video, Thẩm Dự Lễ với đôi mắt sáng sủa và khuôn mặt thanh tú, ngồi giữa đống mảnh ghép hỗn độn, ngẩng đầu nhìn vào ống kính với nụ cười bất lực:
“Vì tiểu thư Mạnh Phạm thích thế.”
Tôi thì thầm lặp lại lời trong video.
Cánh cửa phòng chiếu phim bị đẩy ra.
Ngay giây sau đó, ghế sofa lún xuống một chút, Thẩm Dự Lễ ngồi xuống cạnh tôi.
Hình ảnh trên màn hình vẫn tiếp tục phát.
Những khoảnh khắc ngọt ngào đã được ghi lại, giờ đây lại như từng nhát d.a.o cứa vào lòng, đầy mỉa mai.
---
Tôi quay mặt đi, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng cổ tay tôi bị giữ chặt lại.
Bàn tay Thẩm Dự Lễ khô và lạnh buốt, như một con rắn siết chặt con mồi.
Anh ta dùng lực kéo tôi xuống, khiến tôi mất thăng bằng và ngã mạnh xuống ghế sofa.
Mọi thứ chao đảo.
Thẩm Dự Lễ xoay người, đè tôi xuống, hơi thở gấp gáp phả vào tai tôi.
Trong video, tôi ngây thơ nũng nịu nói: “A Lễ, anh hứa sau này sẽ không bắt nạt em nữa nhé, nếu không em sẽ… khóc cho anh xem!”
Thẩm Dự Lễ cũng nghe thấy.
Anh nhếch miệng cười, một ngón tay từ từ vén áo tôi, chậm rãi và tàn nhẫn nói: “Mạnh Phạm, sao không khóc nữa đi? Thế này, em vui lắm phải không?”
Lời của Thẩm Dự Lễ như một cái tát đau đớn giáng thẳng vào mặt tôi.
Tôi vùng vẫy, cố thoát khỏi anh ta.
Nhưng sức lực giữa đàn ông và phụ nữ quá chênh lệch, Thẩm Dự Lễ chỉ cần một chút sức là tôi không thể động đậy.
“Thẩm Dự Lễ…” Trong nỗi sợ hãi, tôi hét lớn: “Buông tôi ra! Nhìn cho kỹ, tôi là Mạnh Phạm!”
“Mạnh Phạm.”
Anh thì thầm gọi tên tôi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tôi, hơi thở dồn dập, nặng nề.
Từng nụ hôn tới tấp rơi xuống mặt tôi như cuồng phong, mưa gió.
Video bị bỏ quên tự động chuyển sang đoạn tiếp theo, sau một khoảng tối ngắn, căn phòng lại được ánh sáng lấp đầy.
“Chị Chúc Thanh, chúc mừng sinh nhật! Mau ước đi!”