TRÁI ÁC QUỶ - Chương 7 - 8
Cập nhật lúc: 2024-04-30 23:41:53
Lượt xem: 2,638
Chương 7
Khi ấy về đến nhà rồi, tôi phát hiện ngay cả phòng mình cũng đã bị cải tạo thành phòng con trai.
Bức ảnh tôi và bố chụp chung vốn để trên đầu giường cũng đã biến mất thay vào đó là ảnh của một cậu bé xa lạ.
Mẹ tôi có chút ngượng ngùng: “Yến Yến, do mẹ tưởng con không tìm thấy con nên đã nhận nuôi một bé trai ở vùng cao”.
“Tháng sau mẹ sẽ hoàn thành thủ tục nhận con nuôi, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, để con có thêm một đứa em trai”.
“Con đừng ngủ ở phòng em trai của con nữa, nhà mình còn một phòng kho, mẹ sẽ dọn dẹp cho con ở”.
Tôi về nhà rồi. Sau đó tôi phải ngủ trên sàn phòng kho một tuần.
Nơi đó thậm chí còn không có máy sưởi, ẩm ướt vô cùng và rất lạnh.
Chân tôi chưa lành hẳn thì lại bị què hoàn toàn.
Những ký ức về kiếp trước đột nhiên kéo về, tôi hít thở sâu, sau đó gọi điện cho anh Trần.
“Anh Trần, thời cơ đã chín muồi rồi”.
Chương 8
Anh Trần sắp xếp một vài người cho tôi, cùng tôi đến thôn Từ Gia.
Thôn Từ Gia ở một thung lũng núi non hẻo lánh.
Địa hình ở đây vô cùng phức tạp, người bình thường vào rồi chắc chắn sẽ bị lạc.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mấy lần tôi trốn nhưng đều bị bắt lại.
Hơn nữa, thôn Từ Gia rất nghèo, nơi đây cơ bản đều phải bắt vợ từ những nơi khác về.
Do đó, người trong thôn đều cảnh giác với nhau.
Xe chúng tôi dừng lại trước cửa thôn thì mấy người dân trông có vẻ hung dữ liền đi ra vây xe chúng tôi lại.
Khi tôi bước xuống xe, những người dân này đều tỏ ra rất bất ngờ.
“Đây chẳng phải cô con dâu cũ của Từ Quân, Khương Yến sao!”
“Con này sao lại quay về đây nữa, hay là vẫn còn luyến tiếc Từ Quân của chúng tôi đấy nhỉ?”
Mấy người dân dùng ánh mắt dâm đãng đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi nói.
“Cô cũng đẹp đấy, chỉ nghe Từ Quân kể là cô không thể sinh được con trai, chứ không thì tôi cũng muốn nhận cô làm vợ bé!”
Người vừa nói chuyện là Từ Cường.
Vợ anh ta cũng là bắt cóc từ nơi khác đến.
Vài lần trước khi tôi bỏ trốn, người đầu tiên phát hiện ra tôi đều là Từ Cường.
Nhưng Từ Cường không nói với Từ Quân ngay lập tức.
Mà kéo tôi đến một nơi hẻo lánh rồi cư//ỡng hi//ếp tôi.
Lần nữa trông thấy gương mặt xấu xa này, trong lòng tôi tức giận vô cùng.
Nhưng mặt tôi lại mỉm cười một cách e thẹn đúng lúc.
“Anh Từ Cường ơi, em quay về đây không phải vì Từ Quân, mà là vì anh…”
Tôi bước đến trước mặt anh ta, đưa ngón tay chạm vào n.g.ự.c anh ta rồi nói.
“Mùi vị hôm đó của anh, đến giờ em vẫn không thể quên được…”
Sắc mặt Từ Cường lập tức trở nên dâm đãng hơn.
Anh ta đưa tay ra định sờ tôi nhưng đã nhanh chóng bị tôi tránh đi.
“Anh vội cái gì, ở đây nhiều người như vậy, chẳng nhẽ em không biết xấu hổ sao?” Tôi thẹn thùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trai-ac-quy/chuong-7-8.html.]
Từ Cường nói ba chữ “Được, được, được”, vẻ mặt đắc chí vô cùng.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng tôi đã sớm muốn gi//ết anh ta.
Lần này tôi quay về nơi đây mục đích thứ nhất là đến thăm mẹ tôi đang bị hành hạ trông như thế nào.
Mục đích thứ hai là mang Từ Quân đi.
Còn mục đích thứ ba, là giải quyết tên Từ Cường này.
Tôi bảo Từ Cường lát nữa sẽ hẹn gặp anh ta, vì thế nên anh ta cũng không bám tôi dai như đỉa.
Tôi dẫn theo vệ sĩ, đi một mạch qua làng rồi cuối cùng cũng gặp được mẹ tôi.
Bà bị treo dưới gốc cây, hơi thở thoi thóp.
Trên người đầy những vết thương khủng khiếp.
Mới chỉ một tuần mà bà đã bị hành hạ đến mức chẳng còn là con người nữa.
Dường như bà nghe được tiếng tôi nên cố mở to mắt ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, mẹ tôi mừng rỡ vô cùng.
“Yến Yến! Con đến đón mẹ về phải không?”
“Mẹ ở đây có tốt không? Cuộc sống ở đây có tốt không?” Tôi cười toe toét hỏi bà.
Sắc mặt mẹ tôi lập tức trầm xuống.
Bà hận thù nhìn tôi, ánh mắt như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
“Nếu như lúc trước con không nói gì, ngoan ngoãn theo Từ Quân về đây thì mẹ đâu đến nỗi bị hành hạ như thế này…”
“Khương Yến, có phải con cố tình hại mẹ không!”
Mẹ tôi lớn tiếng gào thét với tôi.
“Mẹ, nếu như con nói con nguyện ở lại nơi đây, để mẹ được về, mẹ có đồng ý không?”
Mắt mẹ tôi đảo một vòng, vẻ mặt vui mừng không thể giấu nổi.
“Con thật sự đồng ý sao?”
Ánh mắt tôi tối sầm lại.
Bà vẫn như kiếp trước thôi.
Kiếp trước, mẹ tôi thực tế đã đến thăm tôi một lần.
Người dân trong thôn đón tiếp bà vô cùng nồng nhiệt.
Bởi vì mẹ tôi thường xuyên ủng hộ tiền cho mấy đứa con trai trong làng.
Bà nói bà không thể nhìn nổi bọn trẻ trong thôn không có tiền ăn cơm.
Lúc đó tôi đang bị nhốt trong chuồng lợn, chân trái bị đánh đến mức thối rữa, mưng mủ.
Tôi cố van xin mẹ tôi đưa tôi về.
Nhưng bà lảng tránh ánh mắt của tôi: “Yến Yến, con nghe lời mẹ khuyên đi, chỉ cần sinh được con trai thì cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi…”
“Con đã lấy Từ Quân rồi, lấy chồng phải theo chồng, lấy chó phải theo chó, đạo lý này con không hiểu sao”
“Đánh là thương, mắng là yêu, con và Từ Quân hãy ở lại đây mà sống cho tốt nhé”
“Con cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, sau này mẹ sẽ để lại ngôi nhà đó cho em trai con lấy vợ, ở nhà này không còn phòng cho con nữa đâu”
Nói rồi bà quay ngoắt đi. Trước khi đi, tôi còn nghe thấy bà gọi điện cho ai đó.
“Tiểu Kiệt ngoan, mẹ sẽ về nấu đồ ăn ngon cho con, con trai thì phải ăn nhiều thịt nhé!”
Không lâu sau khi bà rời đi, tôi đã bị đánh ch//ết chỉ vì bỏ trốn không thành.
Sau khi tôi ch//ết, Từ Quân còn chặ/t xá//c tôi ra để làm phân bón.