"Trắc phi" của Thái tử - 9
Cập nhật lúc: 2025-01-06 15:51:25
Lượt xem: 1,059
“Ta còn tưởng rằng nàng thích Tứ hoàng đệ của ta.”
“Hôm nay điện hạ nói nhiều quá.”
Quấn băng gạc xong, ta thu dọn hòm thuốc và băng gạc còn sót lại, lúc làm việc không khỏi chạy trái chạy phải trong phòng, quay người lại đối diện với tầm mắt của Thái tử. Loại cảm giác này giống như từ đầu đến cuối, ánh mắt đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào ta khiến tim ta đập nhanh hơn.
“Ta về phòng trước.”
Ta nhanh chóng đi tới cửa, tay vừa chạm vào cửa đã bị Thái tử gọi lại: “Bây giờ còn sớm, nên đi học rồi.”
Trái tim trong nháy mắt bình tĩnh lại. Đây chính là hậu quả của việc ở quá gần sư phụ.
22
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lâm Nhược Khanh tìm Thái tử vài lần, cũng không gặp được.
Vài ngày sau, chợt nghe Công chúa Khánh Dương nói, nàng đã rời khỏi hoàng cung.
“Là ngươi nói với hoàng huynh ngươi không muốn hoàng huynh gặp nàng, hoàng huynh mới không gặp sao?”
Ta vô cùng kinh ngạc: “Đây là ai nói?”
Công chúa Khánh Dương gặm một miếng quả hồng nói: “Hoàng huynh ta nói với mẫu hậu, hiện tại phụ hoàng ta đã biết chuyện,”
“Hạnh nhi mau lấy khăn tay cho ta.”
Ta ngã thẳng xuống giường, hai tay đặt trước ngực, như đang ra đi thanh thản: “Kính xin công chúa nể tình ta là bạn đọc, nhặt xác cho ta.”
Khánh Dương đã giải quyết xong quả hồng chỉ trong hai ba miếng, sau khi rửa tay, theo ta nằm trên giường.
“Thôi, ngươi cũng chỉ làm bạn đọc của ta vài ngày, sau đó ngươi có điểm nào giống bạn đọc của ta? Hơn nữa, ngươi sợ c.h.ế.t như vậy, cứ trực tiếp ôm chặt đùi hoàng huynh ta đi.”
“Ta muốn dâng lên một chút tâm ý nho nhỏ.” Khánh Dương móc ra một hộp gỗ đàn, thần thần bí bí nói: “Ngày ngươi thành hôn hãy xem.”
Ta nhăn nhó nhó từ chối: “Ta cũng không nhất định sẽ gả cho Thái tử.”
Khánh Dương đặt ở bên gối ta: “Ta cũng không nói ngươi nhất định sẽ gả cho hoàng huynh của ta, ta chỉ cho ngươi xem lúc thành hôn.”
...
Một lát sau, ta nhìn chằm chằm rèm cửa sổ nói: “Khánh Dương, thật tốt vì ngươi là công chúa.”
Khánh Dương ngáp một cái, giọng lười biếng trả lời ta: “Đúng vậy, thật tốt vì ta là công chúa, nếu không ngươi sẽ động thủ với ta đúng không, ngươi đây chính là thẹn quá hóa giận.”
23
Thái tử bịa chuyện này, ta tìm hắn chất vấn. Không nghĩ tới hắn vẻ mặt vô tội: “Không sai, không phải nàng sẽ ghen sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trac-phi-cua-thai-tu/9.html.]
Đột nhiên ta cảm thấy bất lực, cứ để chuyện như vậy.
Mà trong khoảng thời gian hắn dưỡng thương, ban ngày ta vừa rời giường liền thay thuốc cho hắn, thay thuốc xong liền bắt đầu đi học. Bởi vì ở cùng một chỗ, sẽ có rất nhiều cơ hội học tập, trừ phi Hoàng thượng tìm hắn, hắn sẽ không đi đâu cả.
Ta đang cảm thấy bị thời gian dày vò, hoàng đế đột nhiên hạ chỉ bảo Thái tử sau này cùng nhau thiết triều sớm.
Ta hét lên: “Muôn năm!”
Thái tử nhìn ta cao hứng xong mới chậm rãi nói: “Ta không thể giám sát nàng, sẽ có người thay ta.”
Trong nháy mắt ta như nghẹn ở cổ họng.
Mắt thường nhìn cũng có thể thấy được ta yên lặng, Thái tử rốt cục không nhịn được cười ra tiếng.
Lần đầu tiên ta thấy Thái tử cười đến càn rỡ như thế, vốn dĩ ở trong mắt người ngoài hắn là người tự phụ. Nam tử trước mặt lúc này có dáng người cao lớn, thẳng tắp như cây tre, mái tóc đen buông xõa như lụa, lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, đôi môi mỏng và chiếc mũi thẳng, khí chất cao quý vô tình lộ ra giữa hai lông mày, rât hút hồn, chưa kể còn cười sảng khoái đến mức khiến người ta có cảm giác như người đẹp như tranh vẽ sống lại.
Người nhìn thấy hắn, tự nhiên sẽ thích hắn, huống chi ta là người làm bạn lâu dài.
24
Đêm hôm đó, lúc ta thay thuốc trên trán Thái tử, thấy trên đầu hắn đã bắt đầu kết vảy, liền lo lắng không thôi: “Cái này có để lại sẹo không?”
Thái tử cũng rất lo lắng: “Cũng không thể để lại sẹo, phá tướng, Chi Chi không thích.”
Ta lập tức phản bác: “Ta cũng không nói.”
Thái tử cười nói: “Ừ, Chi Chi chưa nói.”
Ta bị hắn cười đến đỏ mặt, ở trong phòng sờ đông sờ tây sờ tây không ngừng, nhưng cũng không muốn sớm rời đi.
Thái tử nhìn ta bận rộn như con quay hồi lâu mới mở miệng nói: “Chi Chi lại đây.”
“Làm gì?” Ta chậm rãi đi qua, đứng cách hắn một bước.
Thái tử thấy ta không chịu tới gần, thở dài, đột nhiên đưa tay kéo ta qua, lại buông lỏng tay khi ta sắp đụng phải hắn. Ta cứ như vậy trực tiếp ngã vào lòng hắn.
“À thì ra Chi Chi muốn ta ôm một cái, sao không nói sớm.”
“Ta không có.”
“Ừm, ta có.”
Ta không nỡ rời khỏi vòng tay này. Cũng không biết hai chúng ta ôm nhau bao lâu, chờ ta lấy lại tinh thần muốn thoát ra, Thái tử lại mở miệng: “Chi Chi, ta muốn rời kinh đi làm chút chuyện.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lo lắng nói: “Muốn làm gì, đi bao lâu, có nguy hiểm hay không?”
Thái tử trả lời từng câu: “Cái này tạm thời giữ bí mật, bao lâu không xác định, nhưng ta tranh thủ năm mới sẽ về, hẳn là không nguy hiểm, dù sao phụ hoàng cũng phái rất nhiều dũng sĩ đi theo ta, ngoại trừ dũng sĩ không ai đi cùng ta.”