"Trắc phi" của Thái tử - 5
Cập nhật lúc: 2025-01-06 15:49:15
Lượt xem: 1,103
Khoảng cách hai bước, lúc này Thái tử cũng khép sách lại, giơ sách về phía ta ra hiệu, khóe môi gợi lên một độ cong khiến người ta nổi giận.
Khiêu khích, đây chính là khiêu khích.
Trong cơn giận dữ, ta muốn nhào tới lần nữa, đột nhiên hoa mắt, chân lảo đảo muốn ngã xuống đất. Theo bản năng, ta muốn nắm lấy thứ gì đó để ổn định bản thân, nhưng người gần mình nhất chỉ có Thái tử.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sự cố bất ngờ, lúc Thái tử còn chưa kịp phản ứng, tay của ta đã sờ đến quần của hắn, lúc này không chút do dự túm lấy.
Kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới, Thái tử bình thường ngồi vững như núi giờ phút này lại dễ dàng bị ta kéo theo, theo động tác của ta cùng nhau ngã sấp xuống, hơn nữa còn lót ở dưới thân ta.
Hai chúng ta quấn lấy nhau trong tư thế vặn vẹo và không thể gặp người khác.
12
May mắn là, lúc trước Hoàng thượng hạ chỉ để ta đi theo Thái tử học tập có cho người giám sát, nhưng cung nhân bên cạnh quá nhiều, sẽ quấy rầy ta học tập, Thái tử không thích nên cho bọn họ lui xuống, không triệu không được tự tiện vào. Cho nên giờ phút này, cho dù động tĩnh hai chúng ta ngã xuống lớn hơn nữa, cũng không ai dám tiến vào. Nếu không, điều này sẽ rất mất mặt.
Lúc ta ngã xuống, đầu gối đập xuống sàn nhà, đau đến tê dại, muốn đứng dậy cũng không làm được. Thái tử đệm ở dưới người ta, khó chịu hơn so với ta.
Ta muốn nhanh chóng tìm cuốn sách đó và chuồn đi. Ta còn đang lục lọi, giọng nói chế nhạo của Thái tử vang lên trên đầu: “Cố tiểu thư đây là muốn thực hành những kiến thức đã học được trong sách sao?”
“Thực hành kiến thức gì? Ta không biết.” Ta nói chiếu lệ, tay chân cử động không ngừng.
Không biết lúc sờ tới chỗ nào, Thái tử rên một tiếng, thanh âm cực kỳ ẩn nhẫn lại nghiến răng nghiến lợi: “Cố Vân Chi, sớm muộn gì ta cũng bị phế trong tay nàng, đến lúc đó mặc kệ nàng có nguyện ý hay không đều phải chịu trách nhiệm với ta.”
Ta vừa định bảo hắn đừng nói lung tung thì cảm nhận được vật gì đó trong tay ta đang sờ đã biến hóa. Nó đang phồng lên!
...
Cái tay này không thể dùng nữa. Nó thối rồi phải không? Rửa tay rồi còn có thể dùng không? Ta chỉ có hai cái tay.
Ta không để ý đau đớn trên người, giãy dụa đứng dậy, ngay cả sách cũng không cần, khom người chạy ra ngoài.
Trở về chỗ ở của ta, đối diện liền đụng phải Tiểu Hạnh.
“Sao hôm nay cô nương về sớm vậy?”
Ta không để ý tới Tiểu Hạnh, trực tiếp chạy đến chỗ ma ma đang giặt quần áo bên giếng nước hậu viện, trong ánh mắt nghi hoặc của ma ma, ta đỏ mặt thò tay vào trong chậu dùng sức chà xát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trac-phi-cua-thai-tu/5.html.]
13
Mấy ngày sau ta đều bị bệnh.
Thật sự là không thể gặp Thái tử, phàm là nhìn thấy hắn, đầu óc của ta sẽ không bị khống chế suy nghĩ lung tung.
Thái tử tìm Thái y đến giúp ta chẩn trị, chẩn mạch xong thì kết quả là ta không sao, nhưng bộ dáng tinh thần uể oải của ta nhìn qua lại không giống như là giả bộ, để báo cáo kết quả công việc Thái y đành phải kê cho ta một ít thuốc hạ nhiệt, bảo ta nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Nghe nói ta bị bệnh, Thái y khám cũng không thấy khá hơn, Hoàng hậu lo lắng không thôi, mang theo một đống lớn thuốc bổ tới thăm ta.
Nhìn ta hai mắt vô thần nằm ở trên giường, sắc mặt lúc thì đỏ lúc thì trắng, hỏi cái gì ta cũng không trả lời.
Tiếp theo, Hoàng hậu kinh nghiệm lão luyện phán đoán: “Đây sợ là gặp họa vu cổ.”
Tiểu Hạnh sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt hơn cả ta, quỳ thụp xuống: “Cầu Hoàng hậu nương nương cứu tiểu thư nhà nô tỳ.”
Hoàng hậu có được hơn mười năm kinh nghiệm cung đấu tỏ vẻ loại chuyện này bà ấy nắm chắc trong tay, lúc này bảo Tiểu Hạnh triệu tập tất cả cung nhân trong thiên điện ra bên ngoài chờ.
Ánh mắt ta đảo quanh, đang do dự có nên ngăn cản bọn họ hay không, Thái giám ngoài cửa nhỏ giọng thông truyền: “Thái tử điện hạ giá lâm.”
Vừa nghe hắn đến, nhiệt độ phỏng tay ngày đó dường như lại có xu thế tăng lên.
Ta bật như cá chép trên giường hai lần, rồi úp lòng bàn tay vào chăn và xoa liên tục cho đến khi lòng bàn tay nóng đỏ.
Thái tử vừa đến đã ngăn cản Hoàng hậu kiểm tra đám hạ nhân vô tội, hai người ở ngoài cửa nói chuyện, cách hơi xa, ta nghe không rõ.
Lúc Hoàng hậu rời đi, hai người cùng tiến vào nhìn ta một cái. Chạm đến ánh mắt Thái tử, ta chậm rãi trượt vào trong chăn.
Hoàng hậu còn có cái gì không hiểu.
“Được rồi, chuyện của hai đứa, ta cũng không sống thảm, tự mình giải quyết đi.”
Sau khi mọi người rời đi, trong viện đột nhiên lại an tĩnh lại, ta vẫn đợi đến khi sắp bị che đến hít thở không thông mới chậm rãi đưa tay kéo chăn xuống.
Mới được một nửa, vừa nhấc mắt liền đối diện với một đôi mắt mỉm cười. Ta hít sâu một hơi, muốn chui lại vào trong chăn.
Thái tử nhanh tay đưa tay ấn ta lại.