"Trắc phi" của Thái tử - 4
Cập nhật lúc: 2025-01-06 15:49:03
Lượt xem: 1,112
Công chúa Khánh Dương vội vàng nhặt lại quyển sách ta ném, thần thần bí bí mở ra một trang cho ta xem.
“Đây chính là thoại bản mới nhất trong kinh thành, ta chỉ ngụy trang cho nó, tránh bị người ta phát hiện.”
Ta chỉ nhìn thoáng qua, chợt cảm thấy như nhặt được chí bảo.
Sau đó xem suốt đêm.
10
Ngày hôm sau, ta mang đôi mắt hạch đào đi học.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thái tử cầm sách, mới vừa nói đến “Cầu mùa bội thu, lấy pháp thừa trung hành hạ thực...”, liền thấy ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn rơi lệ.
Thái tử cười khẽ một tiếng, đóng sách lại nói: “Không biết ta nói điểm nào làm Cố tiểu thư xúc động mà khiến Cố tiểu thư cảm động đến mức này?”
Nghe vậy ta dụi dụi mắt, chỉ cảm thấy lúc này mắt ta đau nhói như kim đâm, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, ta giải thích: “Thái tử điện hạ, mắt ta đau, cho nên mới rơi lệ.”
Tay ta xoa mắt lại càng thêm khó chịu, ta miễn cưỡng mở to mắt nhưng tầm nhìn cũng mờ đi.
Ta đang lau mắt, thì một mùi hương xông vào mũi, ngay sau đó bàn tay đang dụi mắt bị người ta nắm chặt, không cho ta chạm vào nữa. Giọng Thái tử vang lên: “Mở mắt ra cho ta xem.”
Ta quay đầu, một giọt nước mắt xẹt qua khóe mắt, khó chịu mở miệng: “Không cần, mắt đau, không mở ra được.”
Ta xoay xoay cổ tay, muốn tránh ra, Thái tử căn bản không cho ta cơ hội, còn tăng thêm sức lực. Hắn gọi hạ nhân tới dặn dò: “Đi mời thái y lại đây.”
Hạ nhân đáp: “Vâng.”
Sau đó bàn tay kia cứng rắn đẩy mí mắt ta ra.
Trong lúc tầm mắt m.ô.n.g lung, ta nhìn thấy mặt mày thanh tuấn của Thái tử xuất hiện ở trước mắt ta, nhưng mà lúc này khuôn mặt đó nhìn thấy ánh mắt của ta thì nhăn lại.
“Ngày hôm qua làm cái gì?”
Động tác vặn cổ tay của ta dừng lại, nghĩ tới tối hôm qua còn chưa xem hết thoại bản, nam nữ chính trong sách cũng ở gần như vậy, liền... Sắc mặt ta đỏ lên, còn chưa kịp nghĩ lý do, đã nghe hạ nhân bẩm báo: “Thái tử điện hạ, thái y đến rồi.”
Thái y tiến hành kiểm tra mắt ta, cho ra kết luận: “Chứng đỏ mắt này là do nghỉ ngơi không đủ, hạ quan kê thuốc đắp cho Cố tiểu thư là được.”
“Nhưng mà, Thái tử điện hạ, có mấy lời, hạ quan vẫn phải nói vài câu, Cố tiểu thư tuổi còn nhỏ, không nên thức đêm nhiều, học tập cần chú ý tuần tự...”
“Cố tiểu thư đừng cởi áo bào của hạ quan.”
“Thái tử, ngài có ngăn cản hạ quan thế nào cũng phải nói, tục ngữ nói rất đúng, ăn một hơi không thành một người mập mạp, ngài không thể yêu cầu Cố tiểu thư quá cao, nàng ấy không phải ngài, nếu lại để Cố tiểu thư thức đêm như vậy, ánh mắt sớm muộn sẽ hỏng mất...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trac-phi-cua-thai-tu/4.html.]
“Cố tiểu thư, hạ quan chỉ có một bộ quan bào, hỏng sẽ không còn nữa.”
Thái y nói một hơi, công khai khuyên, kì thực nói ta ngốc, sau đó cao hứng phất ống tay áo rời đi, hoàn toàn không bận tâm mặt mũi của ta, nếu không phải ta chưa từng chọc giận hắn, ta sẽ hoài nghi ta và hắn có phải có thù oán hay không.
Sau khi thái y rời đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trong thoáng chốc cảm thấy có người thoáng qua trước mặt ta.
Ta đang nhắm mắt đắp thuốc, không nhìn thấy giờ phút này Thái tử đang ở đâu, có biểu tình gì, chỉ có thể thử dò hỏi lên tiếng: “Thái tử... Điện hạ?”
Hồi lâu, bên tai mới truyền đến một tiếng “Ừ”.
Ngay bên trái ta.
Ta chợt cảm thấy nửa người mình đều cứng đờ.
11
Giọng Thái tử không nghe ra hỉ nộ, hắn nói: “Cố tiểu thư không ngại nói cho ta, nàng học cái gì mà say mê đến vậy?”
Cái này sao nói được?
Ta cười ha ha: “Không có không có, tối hôm qua chỉ bị mất ngủ, nhớ phụ mẫu mà thôi.”
“Ta nhớ rõ, cuối tháng trước, Cố Hầu gia mới gửi thư cho Cố tiểu thư.”
Ta bĩu môi: “Tin tức mà thôi, không thấy người mà.”
Đang lặng lẽ oán thầm, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh lật xem sách vở, trong lòng ta đang cảm thán Thái tử thật là điển hình của sĩ tử Đại Hạ, thời thời khắc khắc sách không rời tay, chợt nghe thấy thanh âm dịu dàng ấm áp của Thái tử lại vang lên: “Cố tiểu thư thức đêm học tập chính là xem quyển “Vương gia phong lưu và goá phụ xinh đẹp” này sao?”
?!!!
Ta mở thuốc đắp trên mắt ra, nhìn sang bên trái.
Mặt mày Thái tử rủ xuống, môi mỏng hơi nhếch lên, tầm mắt chậm rãi chuyển động, tỉ mỉ giống như là đang đánh giá một bức tranh sơn thủy mà mọi người đang vẽ. Nếu không phải là tựa sách chói mắt trên bìa, ta có thể thật sự nghĩ như vậy.
Thái tử dường như còn chê ta không đủ mất mặt, vừa nhìn vừa chậm rãi đọc ra tiếng: “Chỉ thấy đầu ngón tay Vương gia khẽ nhếch, goá phụ này...”
“A a a a a a, ngài trả lại cho ta!”
Ta như bị bắt gian hét lên, sau đó nhào về phía trước muốn đoạt lại sách.
Cướp đoạt vài lần, Thái tử cực kỳ mạnh mẽ, mỗi khi ta cảm thấy sắp đụng tới, hắn đều có thể để cho ngón tay của ta lướt qua y phục của hắn.
Đây không phải là đang đùa giỡn ta sao?