Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

"Trắc phi" của Thái tử - 10

Cập nhật lúc: 2025-01-06 15:52:31
Lượt xem: 1,045

Ta lại hỏi tiếp: “Khi nào thì xuất phát?”

 

“Sáng mai.”

 

Ta dắt hắn đi đến bên giường: “Vậy ngài nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đến lúc đó lỡ giờ lại trách ta.”

 

Thái tử kéo ta về bên cạnh hắn, dẫn ta đi sang phòng bên cạnh: “Nàng ngủ trước, ta muốn nhìn nàng ngủ.”

 

Nghe hắn nói như vậy, ta chỉ có thể ngoan ngoãn nằm vào trong chăn. Hắn cứ như vậy ngồi ở bên giường ta thật sự chỉ nhìn ta như vậy. Ta cho rằng ta sẽ không ngủ được, kết quả không bao lâu buồn ngủ liền tìm đến ta.

 

Trong lúc ý thức mơ hồ, ta nghe thấy Thái tử nói: “Chi Chi, gọi tên ta được không?”

 

Ta cuộn tròn ngón tay, hồi lâu mới gọi cái tên đã lăn lộn trên đầu lưỡi ra: “Tiêu Cẩm Hà.:

 

Tiêu Cẩm Hà lập tức đáp: “Ta đây.”

 

Gọi xong không bao lâu, ta liền ngủ. Ta không biết chính là, lúc ta ngủ chưa bao lâu, Thái tử đưa tay vuốt ve mặt của ta, cầm lấy hộp gỗ đàn mộc bên gối ta, đứng dậy đi ra ngoài điện.

 

Một bóng người đứng dưới hành lang. Đây chính là vị hoàng đế không thường thấy.

 

Hoàng thượng nhìn nhi tử ngày càng trưởng thành của mình, tự hào đồng thời cũng tràn ngập lo lắng. Ngài liếc nhìn cửa phòng phía sau Tiêu Cẩm Hà: “Nói xong rồi?”

 

Tiêu Cẩm Hà gật đầu: “Nói xong rồi.”

 

“Con không nói giờ con rời đi sao?”

 

“Lừa nàng sáng mai.”

 

“Con không sợ nàng tức giận.”

 

“À, trở về sẽ xin lỗi, hiện tại để Khánh Dương giúp con xin lỗi.”

 

“Trên tay con cầm cái gì?”

 

“Đương nhiên là thứ tốt.”

 

“Ha ha ha, được.” Hoàng thượng ánh mắt thâm trầm, ngữ khí cũng thâm trầm: “Lần này đi cẩn thận.”

 

Tiêu Cẩm Hà lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn phía sau, đáp: “Đương nhiên.”

 

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

 

25

 

Sáng sớm hôm sau, khi ta mở mắt ra, bầu trời đã sáng rực. Lòng ta sốt ruột, xoay người muốn xuống giường.

 

“Làm gì gấp gáp như vậy?” Khánh Dương tựa vào bàn, tay cầm sách lật xem.

 

Ta không để ý đến nàng, vội vàng mang giày vào muốn đi ra ngoài.

 

Khánh Dương ngăn cản ta: “Hoàng huynh đã đi tối hôm qua rồi.”

 

Ta cúi đầu, đáp một câu: “Ồ.”

 

Xoay người đi đến bên giường, cởi giày, lại chui vào trong chăn. Không bao lâu Khánh Dương cũng theo vào. Đầu của nàng manh mẽ chiếm lấy một nửa gối đầu của ta, để ở sau cổ của ta, hỏi: “Ngươi không tức giận sao?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ta nhắm hai mắt trả lời: “Tức giận chứ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trac-phi-cua-thai-tu/10.html.]

“Vậy sao ngươi không phát tiết?”

 

“Đối tượng phát tiết lại không có ở đây.”

 

“Vậy thì giữ nó lại.”

 

“Ta sẽ tính lãi. Hiện giờ tiền trang* lãi suất bao nhiêu, ta đến tính.”

 

*(Ngân hàng)

 

Khánh Dương chống nửa người, ghé vào người ta nghi ngờ: “Ngươi biết tính không?”

 

Ta tự tin nói: “Đương nhiên.”

 

Tính toán chứ gì, ta sẽ không thể thua thiệt.

 

“Được.” Khánh Dương lại nằm trở về: “Vậy đến lúc đó chia cho ta một chút.”

 

“Không thành vấn đề.”

 

26

 

Ta không nghĩ tới lần chờ đợi này, chỉ đợi qua năm mới. Không đợi Thái tử về, phụ mẫu ta về kinh trước.

 

Mẫu thân vừa nhìn thấy ta liền ôm ta khóc một trận, phụ thân ta thì tiến cung diện kiến Hoàng thương ngay. Nửa đêm mới từ trong cung trở về.

 

Vừa vào phòng, thấy ta còn chưa ngủ, đầu tiên ông ấy sửng sốt một chút, như là biết ta muốn hỏi cái gì, một lúc lâu mới mở miệng: “Ta cũng không biết tin tức của Thái tử.”

 

Ta gật gật đầu, hành lễ với ông: “Vậy phụ thân cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

Phụ mẫu hồi kinh, ta đương nhiên là vui mừng. Nhưng trong vui mừng, lại tràn đầy lo lắng. Mẫu thân chỉ có thể vỗ vỗ lưng ta nói: “Không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất.”

 

Ta gật gật đầu, không muốn bà ấy cũng lo lắng theo ta, liền đề nghị dẫn bà ấy đi dạo trong kinh thành.

 

Một hai năm nay, ta cũng không thường xuất cung, đối với sự thay đổi của kinh thành cũng cảm thấy rất hứng thú. Gần tới lễ mừng năm mới, đường sá chợ nhỏ đều rất náo nhiệt. Ngay cả ăn uống cũng phong phú hơn nhiều.

 

Lúc chúng ta đang mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc trở về, đụng phải phụ thân ta cuống quýt ra ngoài. Nhìn qua thật sự rất gấp, ngay cả nói cũng không kịp nhiều lời. Trong không khí chỉ lưu lại câu nói của ta: “Phụ thân có về ăn cơm không ạ?”

 

Kết quả nửa đêm liền nghe được tin tức phụ thân ta khiêng Thái tử hồi kinh.

 

27

 

Lúc trời sáng, khi ta chạy tới trong cung, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.

 

Ta vội vàng nắm lấy tay Khánh Dương: “Thái y nói thế nào.”

 

Khánh Dương nghiêng đầu, tránh ánh mắt của ta.

 

Thấy bộ dáng này, trong lòng ta run lên, vội vàng không để ý ngăn cản xông vào tẩm điện của Tiêu Cẩm Hà.

 

Trong tiếng thét chói tai liên tiếp của hạ nhân, ta nhìn thấy có người đang thay quần áo.

 

Lúc này ta mạo hiểm mất đầu, cũng muốn đánh Khánh Dương một trận. Khánh Dương trốn sau lưng Tiêu Cẩm Hà, sau đó đắc chí lắc lắc đầu về phía ta.

 

Cuối cùng Khánh Dương bị Hoàng hậu gọi ra ngoài, trong điện chỉ còn ta và Tiêu Cẩm Hà.

 

Trong lúc nhất thời ta có quá nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng chính là bởi vì vấn đề quá nhiều, dẫn đến không biết mở miệng từ đâu.

 

 

Loading...