Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

"Trắc phi" của Thái tử - 1

Cập nhật lúc: 2025-01-06 15:47:10
Lượt xem: 953

“TRẮC PHI” CỦA THÁI TỬ [FULL]

 

Tác giả: 不加葱

Nguồn: Zhihu

Edit: Nhân Trí

 

 

Ta là Trắc phi của Thái tử, vừa bị giáng xuống hôm qua, nguyên nhân chưa rõ.

 

Ngày hôm qua trở về sắc mặt hắn rất thối, còn không cho ta chạm vào hắn.

 

Hắn ôm chăn đệm nằm bên cạnh giường ngủ vài ngày, nói hoa mỹ là cho ta suy nghĩ lại. Còn nói cái gì mà: “Người phụ tấm chân tình phải nuốt một vạn cây châm.”

 

Ta than thở với Hoàng hậu: “Con đã làm cái gì sai? Tâm tư nam nhân thật khó đoán.”

 

1

 

Lúc ta than thở với Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng tới.

 

Có lẽ là biểu tình của ta và Hoàng hậu quá mức khiếp sợ, ngài ho nhẹ một tiếng giải thích: “Gần đây Thái tử không màn cơm nước, dáng vẻ tiều tụy, trẫm thật sự lo lắng, nên mới đến nghe một chút.”

 

Ta vẫn tiếp tục cắn hạt dưa: “Nghiêm trọng như vậy ạ?”

 

Không phải ta cố ý không quan tâm hắn, thật sự là hắn căn bản không cho ta cơ hội nào cả. Mỗi ngày sau khi hạ triều trở về hắn chỉ ở trong thư phòng không đi ra, ta và hạ nhân mời ba lần bốn lượt cũng vô dụng.

 

Đợi đến khi ta ngủ hắn mới vào phòng, trời chưa sáng lại đi.

 

Cứng đầu, hết sức cứng đầu.

 

“Cũng không biết chàng giống ai.”

 

Ta vừa dứt lời, không chú ý tới ánh mắt mất tự nhiên của Hoàng hậu và Hoàng thượng đang nhìn nhau.

 

Uống một ngụm trà nhuận cổ họng lại tiếp tục: “Sau đó mỗi ngày chàng đều phái một người tới hỏi con, Thái tử phi có biết sai chưa? Con biết sai sao? Rốt cuộc con đã làm gì sai?”

 

Ta nặng nề đặt chén trà lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Sau đó chàng còn bảo người ta nói với con, giáng vị trí của con xuống, để con làm Trắc phi.”

 

Thấy ta càng nói càng tức, Hoàng hậu vội vàng bảo hạ nhân thay trà hạ hỏa cho ta, khuyên nhủ: “Hàng thì hàng đi, dù sao cũng không phải một hai lần, nó cũng chỉ có thể dùng cái này để nói chuyện với con, con không nói thì ai cũng biết, trái phải ở Đông cung cũng chỉ có một mình con, nếu con thật sự bảo nó đổi người khác, nó cũng không dám đâu.”

 

Hoàng thượng nhận lấy hạt dưa Hoàng hậu bóc cho ngài, cẩn thận nghiền lớp vỏ lụa bên ngoài, mới ném vào trong miệng nhai nhai, như là thuận miệng hỏi: “Trẫm nhớ hình như lão Tứ sắp về có phải hay không?”

 

Hoàng hậu trả lời: “Ai da, đúng vậy, hai ngày nữa.”

 

Tứ hoàng tử, Vinh Vương.

 

Nghĩ đến bộ dáng khác thường của Tiêu Cẩm Hà hai ngày nay, ta đột nhiên tỉnh ngộ, tâm tình hai ngày nay của hắn thì ra là lại ăn dấm chua lâu năm.

 

Ta vội vàng cáo từ.

 

2

 

Lúc trở lại Đông cung, vừa vào phòng liền thấy Tiêu Cẩm Hà ngồi bên bàn ra vẻ say sưa đọc sách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trac-phi-cua-thai-tu/1.html.]

Tại sao ta có thể nhìn ra là hắn ra vẻ say sưa? Bởi vì bàn tay cầm sách của hắn cứ run rẩy. Thấy ta vào nhà lại càng run rẩy, nhưng tầm mắt giống như keo dán dính vào sách, không di chuyển.

 

Ta không đành lòng nhìn, muốn chủ động giải thích: “Thiếp...”

 

Mới mở miệng, đã bị hắn cuống quýt cắt ngang: “Ồ, Thái tử... Trắc phi đã trở về.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ta: “...

 

Hắn đột nhiên đứng lên, bận rộn thu dọn đồ đạc, không thèm liếc ta một cái: “Bảo bọn họ dọn bàn đi, ta vẫn chưa đói, công việc bận rộn, không cần chờ ta.”

 

Nhìn thấy hắn cầm sách muốn đi, ta lập tức tiến lên một bước ngăn cản hắn.

 

Ngẩng đầu lên tìm ánh mắt của hắn. Tiêu Cẩm Hà quay lưng lại, giọng to hơn rất nhiều khi không nhìn thấy ta: “Làm càn.”

 

Giọng lớn, nhưng hơi thở ngắn.

 

Ta không nói gì: “Sao thiếp lại làm càn?”

 

Nhìn bóng lưng hắn, phát hiện quả thật gầy đi không ít, quần áo đã rộng hẳn ra.

Ta vừa đau lòng vừa bất lực, trấn an hắn: “Chàng nghe thiếp nói trước đã.”

 

Tấm lưng căng thẳng của hắn đột nhiên thả lỏng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng: “Cuối cùng nàng cũng nói phải không?”

 

Ta thật sự muốn tố tội hắn: “Mấy ngày nay chàng muốn giáng vị trí của thiếp, muốn thiếp suy nghĩ lại, còn không cho thiếp chạm vào chàng, không phải là bởi vì Vinh Vương sắp trở về sao?”

 

Nửa ngày không thấy hắn có động tĩnh, ta cũng không muốn quản, thầm nghĩ nhanh chóng nói rõ ràng với hắn: “Thiếp chưa từng thích ngài ấy, rốt cuộc chàng ở đây ăn dấm chua cái gì?”

 

Hồi lâu mới nghe thấy hắn nhỏ giọng nói thầm: “Không thích mà sao đã thành thân ba tháng rồi, cũng không cho ta chạm vào nàng.”

 

Ta cảm thấy vô cùng oan uổng: “Ai không cho chàng chạm vào chứ?”

 

Hắn quay đầu chỉ trích ta: “Nói dối, chúng ta đến bây giờ vẫn chưa viên phòng, không phải là nàng muốn chờ lão Tứ sao? Huống chi, ta nói chạm, không phải để nàng sờ ta.”

 

Ta xấu hổ muốn chết, chuyện này có thể nói lớn tiếng như vậy sao?

 

“Viên, đêm nay liền viên phòng.”

 

“Đồ bố thí ta không cần.”

 

Ta:?

 

“Không phải, sao lại là bố thí? Vậy chàng muốn thế nào?”

 

Hắn hít hít mũi, nói ra yêu cầu của hắn: “Trừ phi nàng chủ động.”

 

Ta đỏ mặt đồng ý.

 

3

 

Nói là để cho ta chủ động. Nhưng kỳ thật tên này căn bản không kiên trì được bao lâu. Lúc ta còn đang sờ soạng, hắn cũng đã ấn ta ở trên giường. Hắn nóng lòng muốn lật người ta lại hai lần mới nhớ ra phải tìm lý do cho mình: “Thái tử phi không biết làm như thế nào, chỉ có thể để ta làm thay.”

 

Chết tiệt, ta đọc rất nhiều sách, ta mà không biết làm như thế nào à?

 

Loading...