Trà xanh muốn cướp bạn trai của tôi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:11:22
Lượt xem: 20
Thành thật mà nói thì từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp qua loại người nào có thể không biết liêm sỉ đến như vậy! Nhưng hiện giờ lại có thể mua 1 tặng 1 chứng kiến được cả một đôi không biết xấu hổ là gì.
Tôi cúi đầu liếc nhìn Khương Nghiên đang quỳ trên mặt đất,”Diệp Khinh Châu nói với cô rằng đây là nhà của anh ta?”
“Đủ rồi! Nặc Nặc, em đừng nói nữa!”, Diệp Khinh Châu cao giọng, ngắt lời tôi.
“Là anh có lỗi với em! Bây giờ anh sẽ đưa cô ta đi!”
Dường như Khương Nghiên không được cam tâm tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn muốn duy trì bộ dạng yếu đuối đáng thương của bản thân cho nên chỉ có thể mặc lại quần áo rồi rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi tôi liền liên lạc với người bên môi giới rao bán căn nhà để mỗi khi nhìn nơi này thì không cần phải bực mình.
Giá nhà năm nay cao hơn năm trước một chút, chắc là vẫn có thể lời thêm được một khoản dư.
Vừa thống nhất thời gian hẹn xem nhà với người môi giới xong thì đúng lúc tôi nhận được tin nhắn của Diệp Khinh Châu.
“Chúng ta nói chuyện một lúc được không? Anh có chuyện muốn giải thích với em”
Suy nghĩ được một lúc, cuối cùng tôi nhắn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tra-xanh-muon-cuop-ban-trai-cua-toi/chuong-7.html.]
“Được”
Chúng tôi thật sự cần nói chuyện, dù sao thì anh ta vẫn còn nợ tôi mười mấy ngàn. Ngoài ra còn có quần áo, giày dép đồng hồ cùng nhiều thứ khác tôi đã mua cho anh ta. Thứ nên đòi lại nhất định phải đòi lại.
Tiền không phải lá mít, đã cắm sừng tôi rồi thì đừng mơ tưởng lấy được của tôi dù chỉ một xu. Mà tôi lại càng không phải là người đã làm sai.
Diệp Khinh Châu hẹn gặp tôi tại một nhà hàng mà trước đây chúng tôi thường đến.
Lúc vừa bước vào phòng riêng, anh ta đã nhanh chóng quỳ xuống.
Ồ, tuesday quỳ trước giờ lại đến cặn bã quỳ sau hả? Dù cách địa điểm nhưng đôi ta chơi trò cà rốt squad? Còn phải nói, nếu chỉ tính riêng điểm này thì Diệp Khinh Châu và Khương Nghiên đúng là trời sinh một đôi.
Nếu anh ta bằng lòng quỳ thì tôi cứ để cho anh ta quỳ thoải mái. Tôi đi vòng qua Diệp Khinh Châu rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da.
“Nặc Nặc, hãy tha thứ cho anh. Là Khương Nghiên, là cô ta đã quyến rũ anh. Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không!”
Trước đây tình cảm tôi dành cho Diệp Khinh Châu được sàng lọc quá kỹ, thế nên không nhận ra được tên đàn ông này lại là một kẻ hèn nhát. Tôi còn chưa chất vấn tội trạng của anh ta thì Diệp Khinh Châu đã vội vàng đổ lỗi cho người khác rồi.
“Tôi nhớ cách đây không lâu tôi từng hỏi anh có quen biết Khương Nghiên không, và anh đã trả lời là không quen.”
“Thỏ không ăn cỏ gần hang, Diệp Khinh Châu, anh nghĩ tôi thật sự là một con ngốc hả!”