Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà xanh muốn cướp bạn trai của tôi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:11:03
Lượt xem: 33

Kể từ sau ngày hôm đó, dường như Khương Nghiên bắt đầu cạnh tranh với tôi.

 

Khi tôi vừa mua một chiếc túi xách mới thì "người bạn" bí ẩn của cô ta cũng sẽ mua cho cô ta một cái; cách vài ba ngày tôi mua quần áo thì trong tủ quần áo của cô ả cũng sẽ xuất hiện đồ của thương hiệu A.

 

Năm lần bảy lượt, "người bạn" bí ẩn của Khương Nghiên đã thành công nâng cấp lên thành người bạn trai bí ẩn của cô ta.

 

Cùng may là tôi đã nghe theo lời của Diệp Khinh Châu nên đã giảm tần suất mua sắm lại, nếu không thì chỉ tính riêng mấy món hàng fake cũng đã ngốn kha khá tiền rồi.

 

Tần suất Khương Nghiên không về ký túc xá mà ngủ lại bên ngoài càng nhiều hơn. Có nhiều hôm cô ả trở về với nhiều vết ửng đỏ ái muội trên người.

 

Dường như cô ta muốn thể hiện cho tôi xem, mặc áo hai dây, lại còn ôm cánh tay của tôi, giả vờ hàng ngày cùng tôi trao đổi về chuyện tình cảm.

 

Bộ dạng của Khương Nghiên như thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu, rũ mắt, giọng rụt rè, trông qua cô ả đang rất ngượng ngùng.

 

“Đều là do bạn trai của tớ hết, tớ đã nói anh ấy không cần làm vậy đâu. Bị người khác nhìn thấy, xấu hổ ch-ếc mất thôi.”

 

“Năc Nặc, bình thường bạn trai của cậu nhu cầu có cao không vậy?”

 

Tôi chau mày, rút tay về,”Giữa chúng tôi còn chưa đi đến bước đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tra-xanh-muon-cuop-ban-trai-cua-toi/chuong-5.html.]

 

Dường như câu nói này khiến Khương Nghiên rất hài lòng, mặc dù vẫn đang giả vờ làm một đóa hoa trắng nhỏ nhưng khóe miệng của cô ta không kìm được mà nhếch lên.

 

Cũng không nghi ngờ gì.

 

Còn căn bệnh của m-ẹ Diệp Khinh Châu hình như ngày càng trở nặng thêm, vì để đưa m-ẹ mình đi thăm khám mà anh ấy đã mượn tôi mười mấy ngàn rồi.

 

Có vài lần tôi đề cập đến việc đi thăm bệnh dì nhưng đều bị anh lấy đủ mọi lý do để từ chối.

 

Bởi vì muốn chăm sóc cho m-ẹ mà Diệp Khinh Châu phải chạy đi chạy về giữa trường học và bệnh viện. Có đôi khi tối muộn không trở về được thì anh ấy phải ngủ lại khách sạn gần đây một đêm.

 

“Nặc Nặc, không phải ba em có mua cho em một căn hộ lớn sao? Có thể cho anh mượn ở hai ngày không?”

 

“Không biết m-ẹ anh bao giờ mới khỏi bệnh, anh cũng không thể cứ ở lại khách sạn mãi được.”

 

Để chúc mừng tôi thi đậu Đại học mà ba tôi đã bỏ ra một khoản chi rất lớn để mua một căn hộ rộng rãi được trang bị đây đủ nội thất trong khu dân cư cao cấp ở gần trường. Tôi không muốn sống một mình vì sợ cô đơn nên bấy lâu nay đều để trống không dọn đến sống.

 

Nghe Diệp Khinh Châu nói vậy, tôi không nói gì mà đưa luôn chìa khóa dự phòng cho anh, lại còn dặn anh phải chăm sóc cho dì thật chu đáo.

 

Diệp Khinh Châu nhận lấy chìa khóa, mở cửa xe của tôi rồi vui lái xe rời đi.

Loading...