Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả Thù Nhà Chồng Cực Phẩm - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-11-26 23:00:20
Lượt xem: 416

 

10.

Bước vào nhà, tôi thấy Mẹ chồng đang cầm điện thoại nhắn tin liên tục. Con gái tôi đã được đón về từ nhà trẻ, đang ngồi bên cạnh chơi rất ngoan.

Thật ra, bà ta đối với con tôi vẫn rất tốt.

Đối với tôi, mẹ chồng rất khắc nghiệt, nhưng với m.á.u mủ của mình bà ta thật sự rất để tâm. Hoặc có lẽ, đơn giản chỉ là bà ta không ưa tôi mà thôi.

Tôi thật sự không hiểu, bà ta thương con tôi như vậy, tại sao không thể san sẻ chút tình thương cho người đã sinh ra nó.

Nghĩ đến lại nặng lòng, tôi cởi giày đi vào nhà.

Con gái nhìn thấy tôi liền quay ra đòi bế. Mẹ chồng thấy tôi cầm theo túi lớn túi nhỏ liền bĩu môi.

"Vừa đi ra ngoài liền tiêu một đống tiền mua những thứ linh tinh. Chiều nay người ta vừa tới thu tiền điện đấy.”

Tôi không muốn quan tâm bà ta, nhưng giọng điệu này quá mức đáng ghét, sống lại một lần rồi, tôi không nhẫn nhịn nữa ngứa mồm liền đốp lại.

"Tiêu pha gì thì cũng là tiền của tôi, không phiền mẹ quan tâm. Tiền sinh hoạt phí Lương không giao cho tôi một xu, anh ta đưa mẹ cầm thì mẹ chi ra đi."

Nói xong, tôi tiến lại ôm con về phòng, vô tình lại lướt tầm mắt qua phòng của Phượng.

Cô ta đang cầm điện thoại, có vẻ đang nói chuyện với ai đó rất vui vẻ.

Tôi biết cô ta lúc này đang qua lại cũng một người đàn ông đã có vợ. Kiếp trước, cô ta bị phát hiện và bị vợ người đàn ông kia làm ầm lên một trận.

Đúng là nhà chồng rất trội gen thích làm tiểu tam tiểu tứ.

Lương như vậy, Phượng cũng không chịu thua kém.

Khi cô ta sắp kết hôn, vợ của người đàn ông kia lại đe dọa thêm lần nữa.

Nhà chồng vì sợ ảnh hưởng đến việc kết hôn của Phượng, cũng như danh tiếng của bố chồng lúc đó đã nắm chắc vị trí viện trưởng, cha mẹ chồng đã phải mất gần trăm triệu để thu xếp bịt miệng người ta.

Nhà chồng vốn dĩ cũng không hề túng thiếu, chẳng qua mẹ chồng giữ tiền không kĩ, tham lợi liền đem đi cho bọn người vay lãi, còn chơi lớn tham gia cả hệ thống đa cấp, cuối cùng bị người ta lừa hết.

Lúc đó, nếu để ông Thân phát hiện hẳn bà ta sẽ rất thảm hại.

Cũng may cho bọn họ, Lương bí mật chiếm được một khoản tiền từ chỗ mẹ tôi nên mới qua ải được.

Chuyện này cũng là sau khi bị tôi phát hiện, Lương quỳ xuống xin lỗi rồi kể lại, nhân tiện nói rằng nhà đang yên ổn mong tôi đừng làm loạn lên nữa.

Hắn nói cũng thật hay. Vậy mà, tôi thật sự đã đồng ý.

Tôi đi qua phòng khách, bà Năm vừa hay bật ti vi, trên đó đang phát tin tức về một vụ lừa đảo thông qua các khoản vay tín chấp.

Tôi vô thức nhìn sang, bà ta vẫn đang cầm điện thoại miệt mài nhắn tin, hẳn là không nghe được trên ti vi đang nói về cái gì.

Cũng không biết bên kia nói gì với bà ta, hay người ta trực tiếp không trả lời mà mặt bà ta đã nhăn thành một cục, không ngừng cắn môi, đây là dáng vẻ khi bà ta dần mất bình tĩnh.

Đôi mắt vốn đã nhỏ giờ lại càng trông nhỏ hơn, nhìn rất giống hai sợi chỉ dán lên khuôn mặt vốn đã nhiều thịt của bà ta.

Rất có thể, số tiền đầu tư của mẹ chồng sắp bốc hơi rồi.

Nghĩ đến số tiền dưỡng già của mẹ tôi bị Lương lấy đi bịt chuyện hoang đường của đôi mẹ con bọn họ, tôi hận đến nghiến răng.

Kiếp này, để xem khi không có số tiền kia chạy trọt việc của bố chồng, thêm chuyện mèo mả gà đồng của Phượng bị vỡ lở, cả nhà chồng sẽ xoay sở thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tra-thu-nha-chong-cuc-pham/chuong-7.html.]

11.

Tối đó, Lương cùng bố chồng đi làm về bước vào nhà liền thấy nhà cửa tối om, còn căn bếp vẫn lạnh tanh. Bà Năm hẳn đang rất lo lắng cho số tiền bị bà ta mang đi "đầu tư", nên càng bỏ bê không ngó ngàng gì đến chuyện bếp núc.

Hoặc là, bà ta nghĩ có tôi ở nhà và tôi sẽ tiếp tục hầu hạ cả nhà họ như trước đây nên yên tâm bỏ bê để ra ngoài từ chiều.

Phượng vẫn như trước, đến giờ nấu cơm sẽ trốn vào phòng nghịch điện thoại. Đến giờ ăn sẽ đi ra. Giờ ăn thì không cần ai gọi, rất tự giác.

Đã vậy, tôi cũng bèn ở trong phòng chơi cùng con. Dù sao trước khi về nhà tôi đã ăn rồi, không đói.

Bố chồng đi vào mò mẫm bật điện, sau một lượt quan sát khắp nhà liền nhíu may. Ánh mắt ông ta đầy vẻ không hài lòng nhìn về phía Lương.

Hắn ta thấy vậy đen mặt đi vào phòng. Lúc thấy tôi cũng đang nghịch điện thoại, vẻ mặt hắn lập tức trở nên thiếu kiên nhẫn.

Nếu là bình thường, hắn ta hẳn sẽ ngay lập tức phát tiết mắng chửi, nhưng hôm nay, hắn lại chịu đựng hạ giọng.

“Hôm nay em đã đi đâu, anh có nhắn tin nhưng không thấy em trả lời.”

Tôi nghe xong mới nhớ ra sáng nay vừa ra khỏi nhà đã thấy vài tin nhắn của hắn. Lúc đó, tôi chán ghét bỏ luôn điện thoại vào túi xách.

Lương thấy tôi vẫn im lặng liền đến gần định ôm tôi. Mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt cộng với mùi mồ hôi trên người hắn đột nhiên ập đến, khiến tôi buồn nôn tránh đi.

Hắn lại cho rằng tôi còn giận dỗi liền giở lại bài cũ dỗ dành.

“Chuyện này là anh có lỗi, anh xin lỗi em. Sau này sẽ không có tái phạm. Em tha thứ cho anh có được không? Doanh, em xem bố cũng vừa đi làm về hẳn đã rất đói rồi. Nấu cơm trước được không?”

Tôi suýt nữa đã cười ra tiếng.

Người đàn ông này còn có thể đê tiện đến mức nào đây? Tôi nhìn thẳng anh ta, cười gằn.

“Muốn ăn thì lăn vào mà nấu. Tôi không rảnh.”

Lương giật giật khóe miệng, không ngờ tôi sẽ nói vậy. Bình thường chỉ cần nói đến cha mẹ anh ta là tôi sẽ sợ hãi mà ngoan ngoãn đi làm, dù là bất kì việc gì.

Sau mọi chuyện mà hắn đã gây ra, hắn vẫn muốn tôi tiếp tục hầu hạ cả nhà bọn họ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Nói được ra miệng như vậy, mặt hắn đúng là đủ dày.

Trước đây nhà họ ai cũng đều đúng giờ về ăn cơm nhưng chỉ mình tôi loay hoay xoay sở vừa con nhỏ vừa nội trợ. Một đống người đến bữa đều có cơm canh nóng hổi chờ đợi đã thành thói.

Giờ không ai làm nữa liền lập tức khó chịu.

Ngay khi tôi nghĩ Lương sẽ phát tác thì anh ta lại cười dịu dàng.

Nụ cười khiến tôi ghê tởm.

“Được được được, anh nấu, anh sẽ nấu được không? Doanh, em đừng giận nữa.”

Nói xong, hắn lắc đầu tỏ vẻ chiều chuộng rồi xắn tay áo đi ra ngoài. Dáng vẻ này khiến cả người tôi nổi lên một trận gai ốc.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó đi đến bên cửa phòng nhìn vào bếp.

Vừa lúc mẹ chồng mở cửa bước vào. Bà ta có vẻ rất bất ngờ khi thấy Lương đang lúi húi ở trong bếp. Sau đó, bà ta đi vào phụ, tay vừa làm miệng lại nói mát.

"Con dâu nhà này đúng là có phúc thật, được cả chồng lẫn mẹ chồng hầu hạ cơm nước tận mồm nha."

Tôi nghe xong lại chợt thấy ngứa mồm, liền đáp.

"Tôi cũng chẳng muốn nhận cái phúc này đâu. Lương, nếu anh không muốn nấu thì ly hôn đi, rồi để mẹ anh tìm người khác về mà hầu hạ."

Lương sững sờ liên tục xua tay, mẹ chồng không ngờ tôi đáp lại không nể nang như thế, bà ta hừ lạnh một cái, hắng giọng đi vào phòng Phượng lôi cô ta ra ngoài.

 

Loading...