Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả Thù Nhà Chồng Cực Phẩm - Chương 14 (Kết)

Cập nhật lúc: 2024-11-28 19:41:16
Lượt xem: 422

24.

Hôm sau, Kim Duyên đến thăm tôi trong bệnh viện đã giải đáp những nghi hoặc của tôi.

 

Hóa ra, sau khi Trần Chính Huy đem chuyện xấu trong nhà chồng âm thầm truyền đi, nhiều người còn nửa tin nửa ngờ.

Thế nhưng, sau khi những giáo viên chứng kiến sự việc của Phượng ngày hôm ấy trở về thì đã gần như chứng thực mọi chuyện. 

 

Hình tượng thanh cao, trong sạch và tốt đẹp mà ông Thân gây dựng bao năm bị sụp đổ, trong trường không ngừng có người lén lút chỉ trỏ. Còn kẻ thù thì công khai coi thường ông ta.

 

Một người coi trọng thanh danh còn hơn cả người nhà như ông Thân làm sao chịu được.

 

Lãnh đạo của ông ta sau khi nghe được chuyện này liền tỏ ý không hài lòng, trong cuộc họp còn thẳng thừng khiển trách.

 

Vị trí viện trưởng vốn đã có chút nghiêng về phía ông ta bỗng chốc thuyền lật trong mương.

 

Ông ta không cam tâm trở về muốn bà Năm lấy ra số tiền tiết kiệm để lo lót trước.

 

Đến lúc này, ông Thân mới phát hiện tiền tích góp bao năm của lão đã mấy sạch.

 

Thêm vào đó, oán giận và chán ghét đối với mẹ chồng  cũng đã tích lũy được mấy chục năm.

 

Tất cả những oán khí đó dồn vào lúc nghe bà Năm thú nhận việc mang tiền của ông ta đi hết liền bùng nổ, ông ta mất kiểm soát mà phát điên trong phút chốc.

Tất nhiên không thể thiếu được cốc nước có bỏ thuốc "an thần" mà ông ta đã uống trước đó.

 

Tôi chỉ cần ông ta điên trong một phút là đủ rồi.

 

Mẹ chồng bị ông Thân đánh mạnh nhiều lần vào đầu, lúc tỉnh lại cả người đờ đẫn. Bác sĩ chuẩn đoán do não bị ảnh hưởng.

 

Lương bị rạch một đường trên mặt phải khâu hơn mười mũi, suýt nữa đã vào mắt. Có lẽ, mặt hắn sau này sẽ để lại sẹo. Khuôn mặt sáng láng đường hoàng giờ đây đã có tỳ vết.

 

Còn Phượng, cô ta chạy ra ngoài không chú ý vô tình bị một chiếc xe tải va phải, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

 

25.

 

Vài ngày sau, tôi sắp xếp xong mọi chuyện, cảm thấy đã đến lúc liền cầm một tờ đơn ly hôn đi tới bệnh viện.

 

Lương ngồi trên giường bệnh, sau khi đọc xong đơn ly hôn tôi thảo ra ánh mắt tối đi, hắn dùng vẻ mặt khó tin nhìn tôi.

 

Mặt hắn vẫn chưa hết sưng, nhìn có chút đáng sợ. Tôi cố nén sự buồn nôn ngồi đối mặt với hắn. Sau một lúc giằng co, Lương mở miệng, giọng khô khốc.

 

"Cả nhà đã đến nông nỗi này mà em nỡ nhẫn tâm như vậy sao?"

 

"Doanh, em còn tình người không? Em định bỏ đi khi cả nhà cần em nhất ư?"

 

Tôi nhìn anh ta, cười khẩy, nhẹ nhàng đáp lại anh ta một câu.

 

“Anh thảm thương như vậy mà cô nhân tình bé nhỏ của anh cũng chỉ đến thăm có một lần thôi nhỉ? Cũng phải thôi, thân cô ta còn sắp lo không xong nữa kìa.”

 

Vẻ mặt Lương nhanh chóng đỏ lên, sau đó trở nên đen sì.

 

Vết khâu trên mặt đặc biệt trở nên dữ tợn. Tôi không định buông tha cho hắn.

 

“Anh lại làm làm chuyện ghê tởm sau lưng tôi mà. Cả nhà anh đều từng ức h.i.ế.p tôi, giờ lại mong tôi lấy ân báo oán sao? Anh không đồng ý ly hôn. Được thôi, tôi sẽ gửi tất cả bằng chứng anh ngoại tình cùng việc anh giúp bố anh nhận hối lộ đến sở cảnh sát. Lúc đó, anh không chỉ mất việc còn có thể ngồi tù. Anh tự mình chọn đi.”

 

Lương đột nhiên run lên bần bật. Tôi cười lạnh nhìn khuôn mặt hắn đang tái đi, cũng không biết vì tức giận hay sợ hãi.

 

Tôi nghĩ tới cô gái đang qua lại cùng hắn. Hóa ra, không có Thanh Mai thì sẽ có Trần Thúy Vy, không có Trần Thúy Vy thì sẽ lại có một người phụ nữ khác.

 

Một người với bản chất trăng hoa và xấu xa như Lương sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Một kẻ như vậy thì cần phải loại bỏ ra khỏi cuộc sống của tôi, càng sớm càng tốt.

 

Chiều hôm đó, tôi ra khỏi bệnh viện nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Ánh dương nhuốm một màu vàng rực rỡ. Tôi cầm tờ giấy trên tay lòng chợt nhẹ bẫng.

 

Tôi và Lương thuận lợi ly hôn. Tôi không cần bất cứ thứ gì trong ngôi nhà đó, chỉ mang theo con gái rời đi.

Lương vốn không đồng ý, nhưng hắn không đủ khả năng cùng sức lực để tranh với tôi.

 

Tôi về lại nhà chồng cũ thu dọn hành lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tra-thu-nha-chong-cuc-pham/chuong-14-ket.html.]

Kết hôn ba năm, tôi ngoài mấy bộ quần áo ra lại chẳng có thứ gì, ra đi cũng thật nhẹ nhàng.

 

Lúc tôi kéo hành lý ra cửa cũng không hề quay đầu lại. Một nơi chỉ toàn đau thương, nhìn lại chỉ thêm nặng lòng.

 

Tôi xuống đến trước cổng chung cư vừa hay gặp phải Lương. Có lẽ, anh ta đã vài ngày không tắm rửa, cũng không cạo râu. Người tỏa ra một mùi khó ngửi. Râu mọc lún phún che lên vết sẹo vừa dài vừa sâu trên mặt hắn.

 

Chiếc áo khoác rộng cũng không che được vết sẹo do bỏng để lại trên cánh tay hắn.

 

So với bộ dạng hào hoa khi trước, Lương bây giờ hoàn toàn như một người khác.

 

Ánh mắt hắn khi thấy tôi có chút né tránh, sau đó trực tiếp quay người chạy trốn.

 

Kim Duyên tới đón tôi, vừa hay bắt gặp cảnh này liền hừ một tiếng.

 

“Xứng đáng lắm!”

 

Trên xe, con gái tôi đang ngủ say sưa. Tôi đột nhiên cảm thấy may mắn khi không để nó chứng kiến cảnh này, nếu không khi nó lớn lên sợ là sẽ có chướng ngại tâm lý mất.

 

Kim Duyên đưa chúng tôi ra sân bay, tôi dự định đi tới một nơi xa bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình.

Tôi có con, tôi không cô đơn nữa. Khi còn bé tôi không có người thương yêu, nhưng bây giờ tôi có người để yêu thương.

 

Kim Duyên muốn giữ tôi lại, nhưng nhìn thấy sự kiên định trong mắt tôi, cô ấy mỉm cười chúc phúc...

 

26.

 

Nửa năm sau, tôi cùng con gái đang thu hoạch ruộng dưa, con bé loanh quanh bên cạnh tôi, tay nhỏ vỗ lên từng quả dưa mắt cười thích thú.

 

Bên cạnh vang lên từng tiếng thảo luận.

Hóa ra, họ đang nói về cả nhà Lương, nhưng cách xa quá tôi nghe câu được câu không liền dứt khoát không để ý.

 

Lát sau, bà ngoại tôi đi tới, bà ngồi xổm xuống cạnh tôi và kể lại. Một người hàng xóm của tôi có con học ở trường mà Lương đang công tác. Chuyện nhà chồng sau đó nổi tiếng khắp trường.

 

Ông Thân bị bắt giam tù mười năm vì tội cố ý gây thương tích và nhận hối lộ trong thời gian làm phó hiệu trưởng.

 

Bà Năm phải vào trại tâm thần điều trị.

 

Phượng sau một thời gian trị bệnh đã bình phục, lại ngựa quen đường cũ đi câu dẫn một người đàn ông đã có vợ khác. Nhưng lần này, cô ta đen đủi hơn nên gặp phải bà vợ khó chơi.

 

Khi đang đi cùng người đàn ông kia, cô ta bị vợ người đó bắt được sau đó bị tạt axit, người bị bỏng cấp ba, hai mắt cũng mù.

 

Còn Lương, anh ta bị nhà trường đình chỉ công việc vô thời hạn, cả ngày chìm trong rượu và thuốc lá.

 

Còn Trần Thúy Vy, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, vậy mà một trong số những nhân tình của cô ta lại là chồng của Lý Ngân.

Tôi không chút do dự cho Lý Ngân biết đến Trần Thúy Vy, lần này kết cục của cô ta sẽ không khác Phượng là mấy.

 

Tôi bỏ suy nghĩ về những người này ra sau đầu, đi tới bên con gái tôi dắt tay con bé trở về.

 

Trên đường về, tôi gặp mẹ đang ra đồng tìm chúng tôi. Con gái nhỏ thấy bà liền buông tay tôi tiến lại nắm tay bà ấy. Tôi nhìn cảnh ấm áp này trong tim cũng ấm lên.

 

Lúc đầu, tôi định đi tới một nơi khác, nhưng sau đó tôi vẫn quyết định trở về quê.

 

Bởi mới nói, con người cần có lòng trắc ẩn, bởi có lòng trắc ẩn tôi mới có thể tha thứ khi cần tha thứ...

 

Trước đó, tôi dùng số tiền mẹ tôi cho để hùn vốn hợp tác cùng Kim Duyên trong một dự án nhỏ, cũng kiếm được kha khá. Tôi trả số tiền trước đó cho mẹ.

 

Dù sao tôi vẫn có thể kiếm được tiền, sống cuộc sống thanh bình vô lo.

 

Một gian nhà ngói, sau nhà trồng một khu vườn nhỏ có rau có quả.

 

Một sân gạch đỏ, đặt một bộ ghế mây, chú mèo con đang lười biếng tắm nắng bên cạnh.

 

Tôi nhìn con gái nhỏ đang vuốt ve chú mèo, khuôn mặt non nớt của con trong nắng chiều rạng rỡ hướng về phía tôi mỉm cười.

 

Tôi cũng mỉm cười đáp lại giang cánh tay ôm chầm lấy nó.

 

“Con gái yêu, hôm nay chúng ta ăn món gì nhỉ!

Loading...