Trả Giá - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-04-12 08:11:35
Lượt xem: 3,902
Vào cuối cuộc đời, tôi lại nhìn thấy người mà tôi không muốn gặp nhất.
Đêm trước lễ Giáng Sinh.
Lương Bình Sương đứng bên giường tôi. Bộ dạng này của tôi, chắc hẳn cô ta rất hả hê. Cô ta ngắm nhìn thảm cảnh của tôi, thu hết sự xấu xí và bệnh tật của tôi vào trong mắt.
Nhưng cô ta lại nói, "Thật là báo ứng."
Tiếp đó cô ta lại nói thêm, "Là báo ứng của Bùi Diên Lễ. Bao nhiêu năm qua anh ta đùa giỡn với tôi, lợi dụng tôi, khiến tôi hết lòng hết dạ với anh ta. Cuối cùng lại nói với tôi rằng anh ta chưa từng yêu tôi, thậm chí còn lấy lại con mèo đã tặng tôi, tại sao chứ?"
Những âm thanh bên tai tôi đứt quãng. Từng câu từng chữ, đập vào trái tim đã c.h.ế.t của tôi.
Hóa ra đến cuối cùng, không ai trong chúng tôi đạt được điều mình mong muốn.
"Đường Chi, chắc hẳn cô rất thắc mắc, tại sao anh ta lại ghét đứa con của cô."
Lương Bình Sương cúi đầu, nghiêng người bên tai tôi, khi tôi còn hơi thở, cô ta đã giáng cho tôi một đòn chí mạng, "Bởi vì anh ta nghĩ, đó là con của cô và Hạ Nghi Quang. Là tôi đã nói với anh ta, là tôi đã làm giả giấy xét nghiệm quan hệ cha con, anh ta đã tin."
Cười lớn vài tiếng.
Cả người cô ta run rẩy nhưng khóe mắt lại trào ra nước mắt, "Anh ta thực sự đã tin!"
Lồng n.g.ự.c tôi đập thình thịch. Tôi không phân biệt được đó là tức giận hay là thứ gì khác nhưng Lương Bình Sương vẫn chưa dừng lại, "Cô biết không? Khi đứa con của cô chết, Bùi Diên Lễ, người cha ruột đó lại vui mừng. Anh ta nghĩ rằng đứa trẻ này đã chết, thì có thể bắt đầu lại với cô!"
Anh ta cho rằng đó là sự bắt đầu nhưng không ngờ rằng đó lại là sự kết thúc.
Gượng mở đôi mắt nặng trĩu. Tôi hé mắt, hơi cử động ngón tay. Nhìn thấy người đầu tiên đi vào từ bên ngoài là Bùi Diên Lễ, anh ta túm lấy cánh tay Lương Bình Sương và đuổi cô ta đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tra-gia/chuong-18.html.]
Lương Bình Sương gào lên từng tiếng, "Bùi Diên Lễ, anh đáng đời, đáng đời!"
Anh ta đáng đời.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi còn đáng đời hơn.
Sau khi Lương Bình Sương đến, Bùi Diên Lễ nổi trận lôi đình, anh ta mắng rất nhiều người. Giống như trút giận bất lực, anh ta muốn đút nước cho tôi nhưng chỉ có nước anh ta đút thì tôi không uống.
Đành phải để y tá đến đút.
Anh ta đứng bên cạnh nhìn, đợi y tá đi rồi. Muốn lau khóe miệng cho tôi, tôi quay mặt đi, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, vô hồn mở miệng, "Sắp đến Giáng Sinh rồi phải không?"
Bùi Diên Lễ: "Phải, ngày mai là Giáng sinh, chúng ta cùng nhau đón lễ nhé?"
Tôi phải cố gắng sống đến ngày đó, để đi gặp Tiểu Trì của tôi.
"Tiểu Chi, anh sẽ chữa khỏi bệnh cho em." Bùi Diên Lễ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Anh ta muốn xóa đi những vết kim tiêm trên đó nhưng không làm được: "Anh sớm nên phát hiện ra mới phải, em gầy đi nhiều thế, sắc mặt kém thế, sao anh lại không phát hiện ra em bị bệnh?"
Anh ta không phát hiện ra.
Nhưng tôi đã nói với anh ta.
Tôi đã nói rồi.
Hôm đó, tôi đã hỏi một câu: "Dạo này dạ dày cứ đau, nếu là bệnh nan y thì phải làm sao?"
Bùi Diên Lễ nghe xong chỉ buông đôi đũa xuống: "Thế thì đừng c.h.ế.t ở đây, rất xui xẻo."
Bây giờ thực sự là bệnh nan y rồi, anh ta không thấy xui xẻo sao?