Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tổng Tài Là Cún Con - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-05-22 22:56:56
Lượt xem: 421

Cao Hâm mặc một bộ vest đen bước tới: "Là em phá hỏng chuyện của anh."

Tôi run lẩy bẩy.

 

Ánh mắt anh ta như muốn g.i.ế.c người.

 

"Tổng giám đốc, anh làm vậy là phạm pháp!"

 

"Đã ký hợp đồng rồi, phạm pháp cái gì?"

 

"Nói với anh, anh cũng không hiểu!" Tôi nhấc chân định đi, nhưng bị anh ta tóm lấy vai, ấn vào cột trụ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

 

Tôi muốn thử xem đánh anh ta có hiệu quả không, vừa giơ tay lên, cổ tay đã bị anh ta siết chặt: "Thư ký Quan, anh chưa say."

 

Lông mày cau chặt, môi mím chặt, anh ta thật sự tức giận, kiểu tức giận đến mức muốn nổ tung.

 

Lúc này, có nhân viên tăng ca đến lấy xe, tôi vội vàng hét lên: "Cứu mạng!!"

 

Người nhân viên đó nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái, lập tức chui vào xe bỏ chạy.

Vì vậy, tôi cười gượng gạo: "Có chuyện gì không thể nói vào ban ngày sao?"

 

"Sao vậy, ban đêm em không dám gặp người sao?"

 

"Tôi sợ tối!"

 

"Ở đây rất sáng."

 

"Tôi sợ mười hai giờ đêm!"

 

"Có anh ở đây với em."

 

"Tôi sợ anh!"

 

"Vậy thì lấy anh."

 

"Tôi sợ... !"

 

Có thứ gì đó không nên xuất hiện đã xen vào sao??

 

Tôi trừng mắt nhìn Cao Hâm trước mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tong-tai-la-cun-con/chuong-21.html.]

"Chẳng phải Thư ký Quan đã ra sức sắp xếp cho Tạ Mạn Mạn rời đi để gả cho anh sao? Anh đã hiểu tình cảm của Thư ký Quan dành cho anh rồi, anh đồng ý thử với em."

 

Anh ta đột nhiên nới lỏng lực đạo trong tay, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút.

 

Hả? Anh ta không sao chứ?

 

Tôi chắp hai tay lại: "Tổng giám đốc, tôi không có hứng thú làm vợ anh, hình phạt này quá tàn nhẫn!"

 

Để dập tắt suy nghĩ của anh ta, tôi thẳng thừng nói: "Tôi có bạn trai rồi, quen nhau ba năm, sắp kết hôn rồi."

 

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

 

Ngẩn người hai giây, anh ta thở dài, giữ khoảng cách với tôi.

 

"Em nói thật sao?" Giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Tôi gật đầu: "Thật, anh ấy là nhiếp ảnh gia, mà tôi là thanh mai trúc mã, là người rất ấm áp và dịu dàng." Nói dối mà không cần bản thảo.

 

Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, đột nhiên cười tự giễu, sau đó quay người đi về phía thang máy.

 

Tôi nhìn bóng lưng anh ta, ngây người tại chỗ, không biết có nên đi hay không.

 

Ba ngày sau khi tôi nghỉ việc, Tạ Mạn Mạn đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói rằng có một món đồ rất quan trọng bị bỏ quên ở nhà Cao Hâm, là một món đồ trang sức gia truyền, cô ta không dám đến lấy.

 

Mặc dù trong lòng tôi đang gào thét "không", nhưng ngày tôi nghỉ việc, Cao Hâm thậm chí còn không đến công ty, có thể nói là biến mất không một lời từ biệt. Nhưng dù sao trước đây cũng là tôi hại cô ta, yêu cầu nhỏ này nhất định phải đáp ứng.

 

Vì vậy, vào một đêm khuya khoắt nào đó, khi căn nhà đó không có ánh đèn, tôi chuẩn bị lẻn vào.

 

Nhưng tôi lại phát hiện ra có người bên trong.

Tôi lặng lẽ nhìn vào từ cửa sổ sát đất phía sau.

Tôi nhìn thấy Cao Hâm đang cầm một chai rượu rẻ tiền mà anh ta đã uống trước đó, tu ừng ực.

 

Một số người bạn của anh ta đang ở bên cạnh, thư ký mặt búng ra sữa mới đến đang ra sức khuyên nhủ: "Đội trưởng, phụ nữ của anh nhiều như vậy, thiếu gì cô thư ký nhỏ này..."

 

Đại loại như vậy. Vừa khuyên nhủ xong đã bị đá văng xuống đất.

 

Còn có một anh chàng đeo kính đang quay video, cố gắng bịt miệng để không bật cười, sau khi bị phát hiện, điện thoại di động đã bị ném vào bể bơi.

 

Cuối cùng, sau khi tất cả bọn họ bị đuổi đi, tôi lặng lẽ lẻn vào.

 

Loading...