Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôn Thư Nghi và Chu Nghiêm Phi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:36:54
Lượt xem: 147

8.

Về đến nhà, vẫn là những bữa ăn đêm đã được chuẩn bị sẵn, cũng không thấy bóng dáng người mẹ đâu cả.

Nói ra thì buồn cười, từ khi tôi đến đây vẫn chưa gặp bất cứ thành viên nào trong gia đình.

Khi còn là hồn ma, tôi luôn muốn nhanh chóng tìm được người để tôi có thể nhập xác, hòng điều tra rõ sự thật.

Nhưng bây giờ, tôi đã nhập được vào xác, lại không nhớ được nhà mình ở đâu, cũng như tôi đã c.h.ế.t thế nào.

Tuy nhiên, dường như chỉ cần có suy nghĩ tồn tại, bất kể cơ thể ra sao, đều có thể dễ dàng chuyển đổi.

Những bài toán này trước đây tôi làm rất thành thạo, trong thân xác của Tôn Thư Nghi, tôi cũng có thể dễ dàng hoàn thành.

Khi kỳ thi tháng kết thúc, tôi có thể đoán chắc rằng lần này tôi đã thắng.

Các môn học mà Tôn Thư Nghi chọn trùng hợp chính là những môn tôi đã chọn trước đây.

Giống như cá gặp nước.

Không có bài nào mà tôi không làm được, ngoại trừ phần đọc hiểu ngữ văn và viết văn còn chưa chắc chắn lắm, còn lại đều hoàn thành sớm, đợi chuông reo.

Khi đi qua lớp của Tiêu Lĩnh, tôi đặc biệt liếc vào trong, nghe thấy cậu ta đang thảo luận một bài toán với giáo viên.

Tiêu Lĩnh có chút tiếc nuối nói, "Chỉ thiếu một điểm mà tôi không nghĩ ra."

"Yên tâm, bài này trường chúng ta không ai làm được đâu, em không cần để ý quá. Đã rất tốt rồi, cố gắng lên!"

Tâm trạng tôi rất tốt, trên đường về nhà mua một cốc trà sữa siêu lớn.

Nhưng ngoài dự đoán, khi xếp hạng, người đứng đầu vẫn là Tiêu Lĩnh, còn tên tôi, tôi tìm khắp cũng không thấy.

Tôi còn tìm tên Chu Nghiêm Phi, hạng hai trăm hai mươi bốn.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng.

Tôi đã đoán trước được điều này.

Giáo viên chủ nhiệm uống một ngụm trà, rồi nhổ bã trà ra.

Đôi mắt nhỏ qua cặp kính dày nhìn tôi.

"Nói đi, tại sao lại gian lận?"

Tôi hít một hơi sâu, bình tĩnh nói, "Thưa thầy, em không gian lận."

"Hừ..." Người đàn ông trước mặt đứng lên tiến lại gần.

"Từ hạng một nghìn của toàn trường... nhảy lên hạng nhất, hừ... em bảo tôi làm sao tin là em không gian lận?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ton-thu-nghi-va-chu-nghiem-phi/chuong-8.html.]

"Thầy có thể hỏi giáo viên giám thị xem có bắt được em gian lận hay không." Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy, kiên định nói, "Em không thừa nhận."

"Em không thừa nhận thì có ích gì? Giám thị không thấy thì sao? Chẳng lẽ em không thể nghĩ cách lấy cắp đề thi?"

Tôi cười khổ, "Em lấy đâu ra? Em suốt ngày ở trường hoặc về nhà."

"Chuyện đó tôi không biết."

"Những điều thầy không biết, tại sao lại đổ lên đầu em?"

Giáo viên chủ nhiệm tức giận, mặt sa sầm, đặt mạnh tách trà xuống bàn, trà tràn ra ngoài.

"Không ai có thể từ người không hiểu được cả bài cơ bản, bỗng chốc, lại đạt điểm tối đa!"

"Thầy, nói phải có bằng chứng, em không làm. Em thi đỗ hạng nhất, bây giờ thầy có thể lấy bất cứ bài toán nào để kiểm tra em, em cũng có thể làm được điểm tối đa."

Móng tay tôi bấm vào thịt.

"Thật nực cười, em còn dám sai bảo thầy?!"

Thầy lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.

Khi mẹ đến, tôi mới lần đầu thấy người phụ nữ này, gầy gò, chắc tầm bốn mươi tuổi, trông lại như năm mươi.

Đang cúi đầu khom lưng xin lỗi thầy.

Đào Hố Không Lấp team

"Thư Nghi, mau nhận lỗi và xin lỗi thầy đi!"

Mắt tôi đỏ hoe.

Trong tình huống này, tôi còn nói gì được?

Lần đầu tiên chịu nỗi oan ức như vậy, tôi im lặng rất lâu.

Cuối cùng tôi vẫn nói, "Thầy ơi, em sai rồi. Em không dám nữa."

Khi về nhà, tôi ngồi sau xe đạp điện của mẹ Tôn Thư Nghi, tôi hỏi bà, "Mẹ, mẹ cũng nghĩ con gian lận sao?"

Bà chỉ nói, "Con phải học cho tốt, sau này mới không khổ như chúng ta bây giờ."

Tôi nhìn chiếc áo đồng phục siêu thị có vài lỗ thủng sau lưng bà, nhẹ nhàng nói:

"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thi đỗ trường tốt."

Dù không phải vì bản thân tôi.

Vì Tôn Thư Nghi đã ra đi, tôi cũng sẽ không để họ bắt nạt nữa.

 

Loading...