Tôi Và Bạn Thân Cùng Xuyên Sách - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:17:53
Lượt xem: 532
Theo mạch truyện, chồng của Phương Vân, Cố Bách Xuyên là người bảo vệ trung thành nhất của Thẩm Nhu Nhu.
Còn bạn trai tôi, Trì Vọng thì khỏi phải nói, Thẩm Nhu Nhu là ánh trăng sáng trong lòng hắn. Hắn nguyện vì Thẩm Nhu Nhu mà thần cản g.i.ế.c thần, gặp Phật cản g.i.ế.c Phật, dùng mạng sống của mình để đổi lấy hạnh phúc của Thẩm Nhu Nhu.
"Bây giờ không đi thì không kịp nữa." Phương Vân nói, "Thẩm Nhu Nhu không phải là kẻ dễ đối phó, cô ta cố tình gọi điện thoại cho tôi, sau đó chơi trò mất tích, khiến Cố Bách Xuyên nghĩ là tôi bắt cóc cô ta.
"Cố Bách Xuyên thì thôi cũng được, cùng lắm là lạnh nhạt với tôi, nhưng Trì Vọng thì sao? Tên điên đó cái gì cũng dám làm."
Tôi rùng mình một cái.
Đúng vậy, lúc trước Trì Vọng dẫn tôi đến bữa tiệc của hắn, chỉ vì có một tên đàn em liếc mắt nhìn n.g.ự.c tôi, Trì Vọng đã trực tiếp sai người đánh gãy chân hắn ta, ném xuống biển.
Tôi chỉ là một thế thân, Trì Vọng đã có thể phát điên đến mức này.
Nếu hắn thật sự cho rằng tôi làm hại ánh trăng sáng Thẩm Nhu Nhu của hắn, thì tôi có tám cái mạng cũng không đủ đền.
Đi, nhất định phải đi.
Làm tổn thương tình cảm của tôi thì được, nhưng đụng đến sự an toàn của tôi là tuyệt đối không được.
Phương Vân thấy tôi đã quyết tâm, liền hỏi: "Mày để dành đủ tiền chưa?"
Tôi lắc đầu: "Chưa. Nhưng tao biết chắc chắn mày đã để dành đủ rồi, tao định tiêu của mày."
Phương Vân: "..."
May mà là bạn bè thân thiết từ nhỏ, Phương Vân đã chuẩn bị sẵn sàng để bao nuôi tôi.
Sau khi xác định tài sản đã đủ, chúng tôi bắt đầu bàn bạc kế hoạch chạy trốn.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Bàn luận một hồi, chỉ có một kế hoạch khả thi.
Đó là giả chết.
Không còn cách nào khác, ba năm nay, tôi và Phương Vân là những người phụ nữ thân cận nhất bên cạnh hai vị đại gia ở Giang Thành.
Chúng tôi nắm giữ quá nhiều bí mật của Cố gia và Trì gia. Nếu không chết, cho dù Cố Bách Xuyên và Trì Vọng có tha cho chúng tôi, thì Giang Thành cũng có quá nhiều con mắt khác đang nhìn chằm chằm.
"Ai c.h.ế.t trước?" Tôi hỏi Phương Vân.
Cô ấy nói: "Tao trước mày sau."
"Sao không phải tao c.h.ế.t trước?" Tôi bất mãn, "Tao muốn c.h.ế.t trước hơn."
Ai cũng biết, người c.h.ế.t sau phải có trách nhiệm lo liệu hậu sự cho người c.h.ế.t trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-va-ban-than-cung-xuyen-sach/chuong-2.html.]
Phương Vân nói: "Oẳn tù tì."
Cô ấy thắng.
Tôi nói: "Ba ván hai thắng."
Cô ấy lại thắng.
Tôi bực bội: "Thôi được rồi, mày c.h.ế.t trước đi!"
...
Phương Vân đắc ý đi làm công tác chuẩn bị cho cái c.h.ế.t của mình.
Tôi về nhà thu dọn đồ đạc.
Vài món đồ giá trị nhất, tôi đều giấu trong hầm rượu.
Nhưng không ngờ, vừa bước vào hầm rượu, tôi đã bị người ta bịt mắt.
Trì Vọng dùng cà vạt bịt mắt tôi, ghé sát tai tôi, khàn giọng hỏi:
"Đi đâu vậy?"
Trên người hắn có mùi m.á.u nhàn nhạt, không biết có phải vừa mới g.i.ế.c người hay không.
Mặc dù đã ba năm trôi qua, tôi vẫn theo bản năng có chút sợ Trì Vọng, giọng nói run rẩy: "Đi mua quà cho anh."
Tôi xòe tay ra, một chiếc trâm cài áo hình hoa hồng bằng bạc nằm yên tĩnh trên tay tôi.
Không phải món đồ quá đắt tiền, nhưng Trì Vọng có vẻ rất vui.
Hắn bế tôi lên, đặt lên cây đàn piano.
"Hôm nay muốn nghe gì?"
Tôi ngoan ngoãn nói: "Em thích tất cả những bản anh đàn."
Mười năm trước, vì quá chán ghét đứa con trai này, cha của Trì Vọng đã nhốt hắn vào bệnh viện tâm thần.
Mỗi ngày Trì Vọng đều bị ngược đãi, bị điện giật, vô số lần hắn muốn tự sát.
Cho đến khi hắn phát hiện ra trong bệnh viện tâm thần có một vườn hoa hồng, ở đó có một cây đàn piano bị bỏ hoang.
Hắn hàng ngày đến đó chơi đàn, bên ngoài bức tường sẽ có một cô gái đến nghe.
Cô gái đó chính là Thẩm Nhu Nhu.