Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI THỨC TỈNH DỊ NĂNG "KHÓ NÓI" Ở TẬN THẾ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-11-14 23:13:20
Lượt xem: 214

1

“Hứa Linh, cô nghĩ tôi thật sự thích cô à? Tôi chỉ thích tiền của cô, thích cơ hội thực tập trong tập đoàn của ba cô thôi!”

“Hoa khôi có gì đặc biệt hơn người chứ, giờ là tận thế, sức mạnh mới là vua, bạn trai của cô cũng là của tôi!”

“Tôi chưa từng nếm thử hương vị của cô chủ nhà giàu, c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu! Ha ha ha...”

...

“Á!”

Tôi hét lên một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Khi quan sát những đống đổ nát trống trải xung quanh, tôi mới nhận ra mình đã được tái sinh.

Không lâu trước đó, tận thế đột nhiên ập đến. Virus zombie lan rộng trên toàn cầu, thành phố chúng tôi ở rất nhanh đã thất thủ.

Các quan chức tai to mặt lớn đã rút lui trước, chỉ còn lại một số người bình thường đau khổ vật lộn.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tôi không yên tâm về bạn trai Lâm Sâm, nên đã kiên quyết đi tìm anh ta, bỏ lỡ trực thăng mà ba mình cử đến.

Kết quả là tôi đã bị kẹt lại cùng Lâm Sâm và những người khác trong trường học.

Trong những ngày bị kẹt, một số người nhanh chóng thức tỉnh dị năng và thành lập đội ngũ dị năng.

Chủ tịch hội sinh viên Tiết Tố và Lâm Sâm là một trong những người thức tỉnh sớm nhất.

Vì tài năng lãnh đạo của hai người, họ được bầu làm đội trưởng và phó đội trưởng.

Trong thời gian này, mọi người đều dựa vào đội ngũ dị năng để tiêu diệt zombie xung quanh, mới có thể cầm cự.

Nhưng vật tư trong trường học có hạn, thực phẩm trong siêu thị sắp hết sạch.

Vì phải ưu tiên cung cấp cho những người trong đội dị năng, nhiều người bình thường chỉ có thể nhận được thực phẩm đủ để duy trì sự sống.

Nhưng mặc dù vậy, mỗi ngày vẫn có hàng loạt người c.h.ế.t đi hoặc biến thành zombie.

Trong trường học vẫn còn hàng trăm người chưa bị virus zombie lây nhiễm, nhưng chỉ có chưa đến hai mươi người thức tỉnh dị năng.

Họ giữ tất cả vật tư của mọi người, quyết định sinh tử của chúng tôi.

Tiết Tố với tư cách là đội trưởng đội ngũ dị năng, lại muốn bỏ rơi mọi người để đi tìm căn cứ.

Thế có khác gì tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t chúng tôi?

Kiếp trước, tôi đã đau khổ cầu xin.

“Lâm Sâm... Đừng... Đừng bỏ rơi em...”

Lâm Sâm lại nói: “Xin lỗi A Linh, Tiết Tố nói đúng.”

“Đội ngũ của chúng ta không thể gánh nổi nhiều người bình thường như vậy. Tối nay đội sẽ chuyển đi, coi như là lời tạm biệt cuối cùng.”

Sau đó, anh ta còn không màng đến cơn sốt cao của tôi, đưa tay định cởi áo tôi.

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Sâm, hoảng sợ và không thể tin nổi nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”

Khóe miệng Lâm Sâm nở một nụ cười nham hiểm.

“Chúng ta đã yêu nhau được một năm rồi, nhưng cô vẫn không chịu cho tôi, bảo là để dành đến khi kết hôn.”

“Giờ cô sắp c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ không muốn c.h.ế.t sung sướng một chút nữa sao?”

Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng trên người không còn sức lực.

Tôi muốn tát Lâm Sâm một cái, nhưng chỉ đánh trúng cằm anh ta.

Nhưng dù vậy, vẫn làm Lâm Sâm tức giận.

Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, đè chặt tôi xuống đất.

"Hứa Linh, cô còn tưởng mình là tiên nữ à?"

"Tôi bằng lòng ngủ với cô là nể mặt cô rồi!"

"Bây giờ là tận thế, bố mẹ cô có nhiều tiền đến đâu cũng chỉ là một đống giấy vụn."

"Có thể họ đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

"Hay là bây giờ tôi đưa cô xuống dưới, để cho gia đình cô đoàn tụ!"

Lúc này, giọng của Tiết Tố vang lên từ phía sau.

"Xong chưa Lâm Sâm? Nhanh lên! Chỉ chờ mỗi anh thôi.”

Lâm Sâm đáp một tiếng: "Đến ngay!"

Anh ta nhìn xuống tôi, có chút do dự nhưng vẫn không dám gây sự với Tiết Tố, đứng dậy rời đi.

Còn Tiết Tố, khi rời đi, bỗng quay đầu lại, cho tôi một ánh mắt thách thức và khinh bỉ.

Ở kiếp trước, sau khi họ rời đi, tôi nhận ra không phải đội dị năng đi tiêu diệt zombie, mà là rút lui tập thể.

Những người bình thường bị bỏ lại như tôi đã trút giận lên tôi.

Giáo viên và học sinh tức giận vây quanh tôi.

"Không phải cô nói bạn trai cô là người có dị năng, anh ta sẽ bảo vệ chúng ta sao?"

"Đúng vậy, sao họ rời đi không dẫn cô theo?"

"Cô là đồ vô dụng, nếu không có cô, chúng tôi cũng sẽ không bị bỏ lại!"

"Ai cũng biết Tiết Tố thầm thích Lâm Sâm, rõ ràng cô ta muốn chia rẽ hai người mới bỏ rơi chúng tôi!"

"Cô c.h.ế.t đi c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi Hứa Linh!"

Họ điên cuồng tấn công tôi, vật tư Lâm Sâm để lại hoàn toàn không bảo vệ nổi tôi, ngược lại còn khiến tôi trở thành mục tiêu tấn công.

Còn có những chàng trai nổi điên, cố gắng xâm phạm tôi.

“Tôi vẫn chưa nếm thử mùi vị của hoa khôi đâu!”

"Đằng nào mọi người cũng chết, sao không để tôi nếm thử mùi vị của cô, c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu!!!!"

"Nói đúng! Dù sao cũng phải chết! Chi bằng vui vẻ một lần trước khi chết! Chết cũng không oan uổng!"

Tiếng cười nhạo của đàn ông, tiếng la hét của phụ nữ, tiếng gào thét của zombie hòa quyện thành một bức tranh tận thế.

Bầu trời biến thành màu đỏ máu, hoàng hôn biến thành một con mắt khổng lồ màu đỏ máu.

Tận thế, địa ngục trần gian.

Tôi liều mạng chống cự, cuối cùng tên nam sinh đó bị một cái tay của zombie đ.â.m xuyên qua ngực, nhờ vậy tôi thoát khỏi một kiếp nạn.

Cơn sốt cao không dứt, tôi lại sống sót không chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-thuc-tinh-di-nang-kho-noi-o-tan-the/chuong-1.html.]

Bởi vì sự tấn công của làn sóng zombie, số người sống sót chỉ còn một phần mười.

Và tôi tình cờ tìm thấy một chiếc xe buýt trường học, mới thoát khỏi khu đại học.

Trong ba tháng tiếp theo, tôi luôn phải lẩn trốn, chịu đói.

Trên đường, tôi nghe nói con trai nuôi của bố, Thương Liệt đã trở thành thủ lĩnh của căn cứ số 1.

Tôi muốn tìm Thương Liệt, hỏi về bố mẹ mình. Nhưng trước khi tìm được căn cứ, tôi đã bị zombie bao vây, bị gặm đến không còn mảnh xương.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được tái sinh trở lại ngày bị đội ngũ tận thế bỏ rơi.

2

Vì sốt liên tục ba ngày, cơ thể tôi rất yếu ớt.

Lâm Sâm như một người bạn trai chuẩn sách giáo khoa, luôn ở bên tôi chăm sóc.

"A Linh, em không sao chứ?"

"Có muốn uống chút nước nóng không?"

Tôi vô thức run lên, nhớ lại cảnh Lâm Sâm muốn xâm mình tôi ở kiếp trước.

Nhưng Lâm Sâm lại nghĩ tôi run vì sốt cao, xoa vai tôi an ủi.

Tiết Tố liếc nhìn tôi, biểu cảm nghiêm túc nói với Lâm Sâm: "Anh ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói."

Tôi và Tiết Tố, Lâm Sâm đều là sinh viên cùng trường.

Trước khi tận thế, Tiết Tố là chủ tịch hội sinh viên, Lâm Sâm là hot boy kiêm học sinh xuất sắc, còn tôi được công nhận là hoa khôi vì ngoại hình nổi bật, gia cảnh tốt.

Cả hai đều là thành viên hội sinh viên, Lâm Sâm và Tiết Tố luôn như hình với bóng.

Vì vậy, mọi người đều nghĩ rằng chắc chắn hai người này sẽ ở bên nhau.

Nhưng họ không ngờ rằng, không lâu sau, Lâm Sâm lại chủ động theo đuổi tôi.

Mới đầu, tôi nghĩ Lâm Sâm thích tôi vì nhà tôi có điều kiện, muốn làm chạn vương.

Nhưng sau một thời gian ở bên nhau, tôi mới phát hiện Lâm Sâm rất tốt bụng và dịu dàng, chăm sóc tôi từng li từng tí, chúng tôi có rất nhiều chủ đề để nói chuyện.

Ngay cả bố mẹ tôi cũng rất hài lòng với anh ta, nói khi anh ta tốt nghiệp sẽ vào công ty nhà tôi thực tập.

Bên ngoài đồn rằng, tôi dựa vào gia đình có tiền, ép Lâm Sâm phải ở bên mình.

Họ hoàn toàn không biết, Lâm Sâm yêu tôi đến mức nào, thậm chí anh ta còn giặt cả quần lót dính kinh nguyệt cho tôi!!!

Cho đến khi Lâm Sâm lột bỏ chiếc mặt nạ đó, tôi mới biết thật ra anh ta không phải là người tốt lành gì.

Anh ta ở bên tôi hoàn toàn vì xuất thân gia đình của tôi.

Từ đầu đến cuối Lâm Sâm chỉ đang lợi dụng tôi, khi không còn giá trị, anh ta vứt tôi đi như đổ rác.

Vì căm hận, tôi vô thức nắm chặt ống tay áo của Lâm Sâm.

Nhưng Lâm Sâm lại không biết tâm trạng của tôi, âu yếm vỗ nhẹ tay tôi.

"Đội trưởng gọi anh có việc, anh đi một chút rồi quay lại ngay, ngoan nhé."

Nói xong, anh ta còn giúp tôi chỉnh lại chăn trên người.

Tôi nhìn theo bóng Lâm Sâm rời đi, nghiến chặt răng, nước mắt chực trào ra.

Tôi có một cảm giác bất lực như một người vợ bị phản bội, nhưng chỉ có thể giả vờ ngủ.

Nhớ lại những gì kiếp trước đã trải qua, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhân lúc không ai để ý, tôi lén lút đi theo sau Lâm Sâm.

Quả nhiên, tôi thấy hai người vừa nãy còn cãi nhau vì tôi giờ đây lại đang ôm nhau.

Lúc này, người luôn tỏ ra là người phụ nữ mạnh mẽ bên ngoài như Tiết Tố, đang nằm trong vòng tay Lâm Sâm như một cô vợ dịu dàng.

“Nếu không phải vì em, anh đã không thèm diễn cái trò này.”

“Hứa Linh nhà giàu, là hoa khôi thì sao chứ?”

“Bây giờ là tận thế, cô ta không có dị năng thì chẳng là gì cả!”

“Xinh đẹp thì có ích gì? Khi zombie đến, cũng thành đống thịt thối chứ mấy?”

Lâm Sâm ôm lấy cô ta, cúi đầu hôn lên cổ cô ta.

“Sao cô ta có thể so sánh với em được?”

“Nếu lúc trước anh không biết bố cô ta là chủ tịch của một tập đoàn lớn, em nghĩ anh sẽ theo đuổi loại gối thêu hoa đó à?”

“Anh tỏ ra tử tế với cô ta chỉ là không muốn làm hỏng danh tiếng của chúng ta, để lại tai tiếng mà thôi.”

“Dù sao chúng ta cũng sắp rời khỏi đây, em nhịn thêm chút nữa nhé.”

Tôi không muốn nghe tiếp những lời phía sau.

Kiếp trước, tôi cảm thấy mối quan hệ của họ có chút mập mờ. Nhưng không ngờ Lâm Sâm đã phản bội tôi, lên giường với Tiết Tố từ lâu rồi.

Nhớ lại những gì họ đã làm với mình, tôi tức điên lên muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cặp tró đẻ này ngay lập tức.

Nhưng Tiết Tố đã thức tỉnh dị năng hệ băng, còn Lâm Sâm là người có dị năng hệ thực vật.

Còn tôi, chỉ là một người bình thường không có gì trong tay, làm sao có thể đấu lại họ?

Tôi cầu xin trời cao trong lòng.

“Ông trời ơi, xin hãy cho con một dị năng đi!”

“Cho dù là dị năng vô dụng như cớt giống hệ nước cũng được.”

Bởi vì khi tận thế mới bắt đầu, cấp độ dị năng bị hạn chế, dị năng hệ nước là loại dị năng vô dụng nhất.

Trương Cường trong đội của Tiết Tố chính là người dị năng hệ nước.

Quả bóng nước mà anh ta tạo ra hoàn toàn không có sức tấn công.

Vì vậy, nhiệm vụ chính của anh ta là cung cấp nước ngọt cho đội.

Mỗi ngày 500ml...

Không biết có phải lời cầu nguyện của tôi có tác dụng không, mà đêm đó tôi bắt đầu sốt cao đến 40 độ.

Tiết Tố và những người khác đang định lén lút rút lui.

Lâm Sâm giả vờ tốt bụng đưa cho tôi một chai nước ngọt và một ít lương khô.

“A Linh, em tự chăm sóc bản thân nhé…”

Mặc dù tôi đang bệnh sắp chết, lại bỗng dưng nắm tay anh ta.

“Đừng đi!”

Loading...