Tôi nhất định phải tán gia bại sản - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-11-01 02:34:36
Lượt xem: 19
Nói ra thì cũng thấy tội cho đạo diễn Vân thật. Ngày xưa từng là một trong số những đạo diễn - biên kịch đình đám. Không ít các ngôi sao từng được bà lăng xê cho thành ảnh đế, ảnh hậu. Phim nào bà quay đều góp mặt đề cử trong bảng xếp hạng những bộ phim hay nhất năm.
Ấy vậy mà lại xui rủi cưới phải thằng chồng tồi tệ. Đạo diễn Ngô Tiêm Thanh là một đạo diễn bình thường, không có gì quá nổi trội. Nhưng từ khi kết hôn với đạo diễn Vân thì sự nghiệp vút lên như diều gặp gió. Nhiêu người nói rằng đạo diễn Ngô lấy đúng người nên sự nghiệp mới bước sang trang mới như vậy.
Quả thật ông ta lấy đúng người nên mới vậy. Những năm đầu mới cưới thì ông ta tỏ ra mình là người tình cảm, lãng mạn. Dần dần ông ta có những biểu hiện như đánh đập, chửi bới. Lâu dần thành một thói quen chính là bạo lực gia đình. Ông ta còn khốn nạn tới mức còn ăn cắp kịch bản của vợ mình để quay phim.
Đạo diễn Vân biết không? Biết chứ, bà ta chắc chắn biết. Nhưng bà ta có thể làm gì không? Thì bà ta chẳng thể làm gì cả. Ông ta lấy lòng những người bạn bè thân thiết xung quanh rồi thường xuyên nói với họ là vợ tôi làm việc quá sức, tâm lý không được ổn định. Càng ngày thì ông ta càng phóng đại sự thật lên thành việc Vân Thường bị điên điên dại dại luôn.
Đạo diễn Vân có thanh minh không? Có chứ, bà ta đã gào khóc lên và nói rằng mình bình thường. Nhưng điều ấy càng làm cho lời bịa đặt của ông chồng bà ta thêm phần thuyết phục. Ông ta còn làm giả bệnh án cho bà ta, ghi bà bị khó khăn trong năng lực hành vi nữa kia mà.
Nhưng đó là chuyện của sau này. Hiện tại thì đạo diễn Vân Thường chưa tới mức đó. Nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy thì bà ta sẽ thật sự bị ông chồng ép đến điên mất. Mãi mãi chìm vào vũng lầy không thoát ra nổi.
Một người bị nói là điên khùng như thế thì có ai muốn hợp tác chứ. Nhưng Kim Mẫn cô lại muốn. Nói thật thì lý do cô muốn bà ta làm đạo diễn phim cho cô vì nhiều lý do lắm. Thứ nhất là vì lợi dụng tai tiếng của bà ta.
Xóm nhỏ có anh
Một bộ phim mà có đạo diễn bị đồn là có tâm lý bất ổn thì sẽ như nào? Sẽ nổi như cồn luôn chứ như nào nữa. Khán giả sẽ có những phản ứng tiêu cực đủ thứ. Cô sẽ thu được giá trị thù hận khá cao từ vụ này.
Một lý do nữa có lẽ là do sự đồng cảm giữa những người phụ nữ. Đến tận lúc c.h.ế.t mà đạo diễn Vân Thường vẫn bị nói là kẻ điên. Một đời người sống trong sạch, liêm khiết và cống hiến hết mình cho nghệ thuật lại bị như vậy. Kim Mẫn cô có chút không cam lòng thay...
" Bà đừng lo, chuyện giữa bà và chồng bà... Tạm thời chỉ có tôi và bà biết thôi. "
"... " - Vân Thường mím môi, ánh mắt khoá chặt trên từng biểu cảm của Kim Mẫn như cố soi xét ra điều gì ấy.
Đáng tiếc là Kim Mẫn chỉ cười nhạt rồi lại nhấp một miếng trà. Hoàn toàn bình thản và thong dong, không hề có một chút nào là gấp rút hay vội vã. Điều đó càng làm cho Vân Thường thêm hoang mang.
"... Rốt cuộc cô muốn gì ở tôi? "
" Không phải thư ký của tôi đã nói với bà rồi sao? Tôi muốn mời bà quay phim cho tôi. "
" Ha... Cô muốn một kẻ điên quay phim cho cô sao? Tôi thấy cô còn điên hơn cả tôi. "
Kim Mẫn cười càng rực rỡ hơn nữa. Cô chống cằm rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Thường. Ánh mắt ấy vẩn đục, không muốn chút ánh sáng nào cả. Như thể là một cái xác không hồn vậy.
" Người điên thì không được quay phim sao? Đạo diễn điên thì quay phim theo kiểu điên. Bà thấy sao? "
" Cô đây là... "
Kim Mẫn quăng một xấp tài liệu lên bàn. Đây là kịch bản cô đã cất công viết nên. Nội dung kịch bản hết sức bình thường. Kể về một người phụ nữ đảm đang chăm sóc gia đình. Chồng cô ta là một người làm nghệ thuật cực kì tài giỏi. Mọi người đều nói cô ta có phước mới gả cho anh ta.
Nhưng sự thật đằng sau đó không phải vậy. Hai người là thanh mai trúc mã, cùng làm nghệ thuật. Người vợ lại giỏi giang hơn, cô ta sớm đã thành danh trong giới. Chồng cô ta lại không được như vậy. Chỉ lẹt đẹt dưới tầng đáy.
Vì sợ bị bạn bè khinh thường, anh ta liền nói ngon nói ngọt kết hôn sớm với thanh mai của mình. Cô ta cũng tin vào tin yêu giữa hai người liền đồng ý kết hôn.
Nào ngờ ông chồng lại là người tệ bạc, khốn nạn. Anh ta ăn cắp hết chất xám của người vợ. Người vợ biết không? Biết chứ, nhưng cô ta quyết định giữ im lặng vì chồng mình. Ông chồng lại không biết điều, cứ ăn cắp rồi dần dần thành đạt.
Người vợ vì lo vun vén cho tổ ấm liền rời bỏ giới nghệ thuật. Cô vợ vì thương chồng mà hi sinh tất cả. Người chồng lại ngoại tình sau lưng vợ rồi còn có cả con riêng. Ngày người vợ phát hiện cũng là ngày mà cô ta quyết định chấm dứt tất cả. Ông chồng vì sợ vợ đi mất thì sự nghiệp cũng đi theo luôn. Thế là anh ta cố gắng níu kéo.
Nhưng tình cảm một khi đã cạn thì còn xa lạ hơn cả người dưng. Cô vợ quyết ly hôn tới cùng và đồng thời tố cáo anh ta ăn cắp bản quyền. Nhưng cô vợ bây giờ không có gì trong tay cả. Tiền không có, quyền lực càng không. Cô ta không có gì để đấu lại với ông chồng cũ khốn nạn đó cả.
Sau đó chính là hành trình người vợ cố gắng vượt khó, lấy lại những thứ thuộc về mình. Kết thúc của bộ phim này là ông chồng mất trắng, đến cả đứa con của anh ta với tình nhân cũng không phải là con của anh ta. Mà là con của cô ả tình nhân với người yêu cũ.
Bộ phim này cô lấy tên là " Sau ánh hào quang rực rỡ ". Cốt truyện không quá mới mẻ nhưng cô tin đạo diễn Vân sẽ biết cách khai thác nó. Vì hình tượng người vợ trong phim chính là bà ta mà. Không ai có thể thấu hiểu tâm lý người vợ hơn bà ta.
" Thế nào? Đạo diễn Vân thấy kịch bản này được chứ? Tôi tin là nó rất phù hợp với bà. "
" Tôi... "
" Nữ chính Tô Ánh đã đấu tranh giành lại những thứ đáng lẽ phải thuộc về mình trong suốt nhiều năm. Dù có bị chèn ép, dù có bị mắng chửi, dù có đi tới bước đường cùng, cô ta vẫn không bỏ cuộc. Nếu đạo diễn Vân phải lựa chọn thì bà sẽ là nữ chính Tô Ánh đấu tranh vì bản thân hay là nữ phụ Trì Hương cả đời bám lấy chồng đây? Tôi rất tò mò đó. "
Vân Thường im lặng, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn vào khoảng không xa xăm. Tay bà cứ nắm chặt lấy kịch bản rồi lại thả ra. Bà thở dài một hơi rồi đặt kịch bản lại trên bàn.
" Tôi... Tôi cần có thời gian suy nghĩ thêm. "
" Được thôi. Bà muốn suy nghĩ bao lâu cũng được. Thời gian đó tùy thuộc vào bà và... chồng của bà. "
.....
Ngay khi Vân Thường rời khỏi toà nhà Thiên Vương thì Kim Mẫn liền gọi trợ lý Phùng Mỹ Mỹ đến.
" Chị cho người theo bảo vệ đạo diễn Vân. Phải luôn quan sát 24/24, đừng có lơ là. Chỉ cần sơ sảy chút thì bà ta có thể sẽ mất mạng. "
Phùng Mỹ Mỹ kinh ngạc lặp lại câu hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-nhat-dinh-phai-tan-gia-bai-san/chuong-31.html.]
" Mất mạng ư? Nhưng mà tại sao... "
Kim Mẫn thở dài, cô tưởng bà ta sẽ đồng ý ngay lập tức nên đã thuê sẵn một căn chung cư cho bà ta. Nào ngờ bà ta lại chần chừ như vậy. Phải biết một điều là một khi để trở về thì khả năng phải đối mặt với ông chồng bạo hành gia đình đó rất cao. Thậm chí có thể ông ta sẽ g.i.ế.c luôn bà ta nếu biết bà ta chuẩn bị quay lại con đường nghệ thuật.
" Ông chồng của đạo diễn Vân... Haizzz, nói chung là chị cứ làm theo lời giao phó của tôi đi. Nếu biết được điều gì thì cũng phải giữ im lặng. Thời cơ chưa chín muồi, không thể bứt dây động rừng. "
.....
Vân Thường về đến nhà thì thấy Ngô Tiêm Thanh đang ngồi trong nhà đợi bà. Trong lòng bà bất chợt run rẩy lên từng cơn. Bà cố gắng đè nén cảm xúc của mình lại và bày ra dáng vẻ bình thản như chưa từng có chuyện gì.
" Mày đã đi đâu? "
Giọng nói oang oang của Ngô Tiêm Thanh như một cú trời giáng, cứ thế làm sụp đổ dáng vẻ kìm chế mà Vân Thường đang cố gầy dựng nên. Chỉ trong một câu nói mà người đàn bà khốn khổ ấy gần như là quỳ sụp xuống theo bản năng.
" Tôi... Tôi chỉ đi xuống nhà mua một chút đồ cá nhân thôi... "
" Mày nghĩ tao ngu chắc? Trợ lý của tao đã báo cáo lại là mày lên một chiếc taxi rồi đi cách đây một tiếng. Nói đi, mày đã đi đâu? "
Vân Thường run lên lẩy bẩy, giọng bà nấc nghẹn không phát ra thành tiếng. Bây giờ trong ánh mắt của bà, người đứng trước mặt không khác gì con quỷ đội lốt người. Vẻ mặt hung dữ cùng giọng nói lớn tiếng luôn phát ra những câu chửi tục tĩu ám ảnh trong bà.
" Tôi... Tôi không có đi đâu cả... "
" Mẹ kiếp con ch.ó cái! Tao đã cho mày cơ hội thành thật khai báo mà mày còn cố gắng giấu giếm tao! "
Ngô Tiêm Thanh đập mạnh ly trà xuống đất vỡ toang từng mảnh. Vân Thường lại càng sợ hãi, cúi đầu thấp hơn nữa. Ông ta đi tới túm lấy cổ áo bả xách lên. Ánh mắt hai người đối diện nhau. Trạng thái hoàn toàn đối lập. Một kẻ hiểm ác như con thú dữ đang săn mồi. Một người sợ hãi như con mồi đang trong tầm ngắm.
" Mày đến toà nhà Thiên Vương để làm gì? "
" Tôi... "
" Nói! Mày đến đó để làm gì hả? "
" Tôi... "
Ngô Tiêm Thanh mạnh tay đẩy ngã Vân Thường xuống đất. Vân Thường bị ngã vật lăn ra đất rồi hoảng loạn lồm cồm bò dạy. Bà còn chưa kịp định thần liền ăn một cú vả đau điếng muốn nổ đom đóm mắt.
" Mày muốn kiện cáo tao phải không? Mày muốn để mọi người biết tao lấy kịch bản của mày đi quay phim đúng không? "
" Tôi không có! Thật sự không có... " - Vân Thường vội vàng đưa tay lên đỡ như bản năng, miệng không ngừng thanh minh.
Ngô Tiêm Thanh lại không vì thế mà buông tha cho bà. Ông ta càng đánh càng hăng. Lúc đầu chỉ là vài ba cái tát tay đơn giản. Sau đó cơn thú tính trong người ông ta chưa đủ thoả mãn. Ông ta liền rút thắt lưng ra quất liên tục vào người đầu ắp tay gối của mình.
Vân Thường đau đớn, co ro một bên không ngừng lấy tay che đầu mình lại, miệng thì không ngừng cầu xin được tha thứ. Cảnh tượng này ai nhìn vào cũng phải thấy đau lòng thay.
Ngô Tiêm Thanh đánh hăng đến nỗi không để ý xung quanh. Mãi đến khi nghe một tiếng rầm phát ra từ cửa nhà, thì lúc này ông ta mới giật mình dừng tay lại. Cả đám người áo đen chạy vào khiến ông ta ngạc nhiên rồi hét ầm lên:
" Mấy người đang làm cái gì vậy hả? Mấy người đang đột nhập trái phép vào nhà ở của người đó biết không? "
Phùng Mỹ Mỹ dẫn đầu đi trước. Cô nhìn vào Ngô Tiêm Thanh rồi lại nhìn sang Vân Thường đang ngồi co ro một bên. Chỉ mới cách đây nửa tiếng, đạo diễn Vân còn lành lặn bình thường rời khỏi toà nhà Thiên Vương. Mà bây giờ lại chằn chịt những vết thương lớn nhỏ như vậy. Người bình thường nhìn vào đều biết đã xảy ra chuyện gì.
" Chúng tôi nghe thấy tiếng khóc lóc cùng la hét bên trong nhà. Chúng tôi đã có bấm chuông cửa nhưng không có ai ra mở. Vì tình huống bất khả kháng nên không còn cách nào khác là chúng tôi phải phá cửa để vào. "
" Mấy người tự tiện xông vào nhà người khác, tôi sẽ kiện mấy người ra toà. "
" Được thôi. Nhưng trước hết, chúng tôi sẽ khởi kiện ông trước vì hành vi bạo lực gia đình với vợ của mình. "
Ngô Tiêm Thanh chững lại rồi lại lớn tiếng nạt nộ để át đi khí thế của đám người Phùng Mỹ Mỹ.
" Mấy người có gan thì làm đi. Mấy người có biết tôi là ai không hả? Không muốn bị thua kiện và ở tù mọt gông thì khôn hồn ngậm mồm lại rồi nhanh chóng cút xéo ra khỏi đây. "
Phùng Mỹ Mỹ nhìn thái độ hống hách của người trước mặt thì cũng không quá bất ngờ. Trước khi đi, quý cô Kim đã dặn dò cô nhiều thứ. Lúc đầu cô còn có chút ngờ ngợ không tin. Một người như đạo diễn Ngô mà lại như vậy với vợ mình sao. Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến thì đúng là đủ kinh ngạc đó.
Vẻ bề ngoài đạo mạo, biết cách ăn nói cùng với tài năng của mình đã trở thành một vỏ bọc hoàn hảo cho ông ta. Ai mà có ngờ được đạo diễn Ngô được nhiều người kính trọng như vậy lại là kẻ bạo hành vợ mình đâu chứ.
" Ông cứ việc thử. "
Phùng Mỹ Mỹ ngoắc tay để vệ sĩ dìu đạo diễn Vân rời khỏi chỗ này. Cô không tin là ông ta dám cản cô đem người đi đấy. Đạo diễn Vân bị đánh đến ngớ ngẩn. Vẫn còn khóc lóc và van xin mặc dù không ai làm gì bà ta nữa cả.
Nhìn tình trạng của Vân Thường như vậy, Mỹ Mỹ liền cảm thấy xót xa thay. Từng là một nữ đạo diễn danh tiếng nhất trong làng điện ảnh nước nhà. Vậy mà lại bị bạo hành đến mức này...
Cô siết chặt nắm đ.ấ.m của mình. Nếu không phải đã có lệnh của quý cô Kim thì cô đã muốn nhào vào đánh cho tên khốn nạn đạo đức giả kia một trận nhừ tử rồi. Một kẻ như hắn, không xứng đáng được vinh danh trong làng nghệ thuật. Càng không xứng đáng được pháp luật tha thứ. Hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm về mọi hành vi của mình.
______
Bão chap như đã hứa!!! Đăng sớm để mọi người đừng quên ad.