Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi nhất định phải tán gia bại sản - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-22 23:34:07
Lượt xem: 268

Kim Mẫn nằm đau đớn trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhớ gia đình quá... 

Bố cô làm công an, trong một vụ án liền mất sớm. Mẹ một mình nuôi cô cả mấy năm nay. Ba năm trước bà cũng bị bệnh rồi mất. Từ đó cô cứ lao đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ gia đình. Vậy mà bây giờ cũng tới phiên cô rồi.

 

Từ ba tháng trước, Kim Mẫn phát hiện bản thân mình có vấn đề. Lâu lâu bị chóng mặt hoa mắt bất ngờ. Đã vậy còn bị chảy m.á.u cam nữa. Cô thấy không ổn liền đi khám thì nhận được giấy báo ung thư giai đoạn cuối. Có trời mới biết ngày hôm ấy cô bàng hoàng tới cỡ nào. Một cô gái mới 26- 27 tuổi chưa chồng chưa con, chỉ biết có công việc. Bây giờ đùng một cái ung thư giai đoạn cuối sắp chết, có người bình thường nào mà chịu cho nổi. Suốt ba tháng nay cô phải nằm viện để điều trị. Bao nhiêu tiền cô để dành tích góp bây giờ đổ hết vào thuốc men, hoá trị xạ trị. Càng ngày cô càng hốc hác nhưng tình trạng bệnh không có chút tiến triển nào. Từ tháng trước thì tóc cô cũng đã rụng hết rồi. Bây giờ cô chỉ có thể nằm trong bệnh viện thoi thóp từng ngày mà thôi. Không người thân, không gia đình... Ha, nó đau đớn làm sao...

 

Kim Mẫn nhắm mắt lại ngủ. Cô không còn hi vọng sẽ có ngày mai. Nếu có thì cũng chỉ là sự đau đớn vì căn bệnh mà thôi. Cô mệt lắm rồi, cô không muốn chống chọi làm gì nữa. Đến cuối cùng cũng còn có ai ở cạnh cô nữa đâu...

.....

[ Chào mừng kí chủ 0311, tôi là hệ thống cứu rỗi nữ phụ mang số hiệu PT205 ]

Kim Mẫn choàng tỉnh dậy vì một giọng nói máy móc từ trong đầu. Cô lem nhem mắt nhìn xung quanh, cái căn phòng hường phấn này là sao đây? Cô nhớ là cô đang nằm trong bệnh viện mà. Kim Mẫn đảo quanh mắt một hồi thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ - một căn phòng vô cùng hường phấn. Cô khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?

[ Kí chủ 0311 có muốn tiếp nhận thông tin liền không? Chọn Yes để tiếp nhận, No để từ chối ]

Kim Mẫn giật mình, lại là cái giọng nói đó. Nó phát ra từ trong đầu của cô. 

" Ai đó? Ai đó nói đó? "

[ Là tôi, hệ thống cứu rỗi nữ phụ PT205. ]

" Hệ thống cứu rỗi nữ phụ?"- Kim Mẫn lẩm nhẩm trong miệng.

[ Phải. Tôi là hệ thống giúp nữ phụ thay đổi số phận. Kí chủ là trường hợp đặc biệt. Vì thường tôi sẽ cho nữ phụ sống lại chứ không để một linh hồn khác xuyên vào như thế này. Do linh hồn của nữ phụ ở vị diện này quá uất ức nên đã vội đi siêu thoát. Tôi chỉ có thể để kí chủ xuyên vào thôi. ]

 

Kim Mẫn càng nghe càng chả hiểu cái mô tê gì cả. Cái gì mà nữ phụ rồi vị diện rồi sống lại rồi xuyên vào? Alo alo, ai đó giải thích dùm đi ạ.

[ Xét thấy kí chủ chưa hiểu vấn đề. Tôi xin được phép giải thích rõ ràng hơn. Đây là thế giới trong sách, thân xác này của kí chủ là của một nữ phụ pháo hôi mang tên Lưu Kim Mẫn. Nữ phụ này có cuộc đời quá bi thảm nên sau khi mất cô ấy liền vội vàng đi siêu thoát và tôi không thể thực hiện nhiệm vụ được. Tôi buộc phải để một linh hồn khác vào để thay đổi kết cục. Kí chủ vừa hay trùng khớp với thân thể của nữ phụ này nên cô vừa mất, tôi liền đưa cô vào luôn. ]

 

Kim Mẫn nghe xong thì gật gù. Bây giờ thì cô đã hiểu rồi. Cô đang ở trong sách làm một nữ phụ pháo hôi có kết cục bi thảm. Nhiệm vụ bây giờ của cô chính là thay đổi kết cục và sống bình an tới già mà thôi. Quá đã! Được làm lại cuộc đời ai mà chả thích. Còn cái kết cục gì gì đó thì đơn giản thôi mà, chỉ cần né đám nhân vật chính là được thôi.

" Ok tôi đã hiểu. Cho tôi tiếp nhận cốt truyện đi."

[ Đã rõ. Đang tiến hành tải cốt truyện ]

 

Kim Mẫn im lặng tập trung đọc cốt truyện đang tự tải vào đầu mình. Càng đọc cô càng nhăn mặt. Cái gì vậy? Cái tình tiết m.á.u chó gì vậy? Nữ phụ pháo hôi Kim Mẫn này là tiểu thư nhà giàu nhưng bị ôm nhầm. Sống ở thôn quê nhiều năm. Sau này được nhận lại người thân. Cứ tưởng được hạnh phúc ai dè cả nhà chả ai thương cô mà lại đi yêu chiều cái con tu hú chiếm tổ Lưu Thương Thi ấy. Cô bị ép gả cho đại thiếu gia Tần Thượng Tư. Nhưng cuộc sống vợ chồng cũng chả ra gì. Em chồng thì ghét bỏ, người làm thì khinh thường. Cuối cùng ôm bệnh mà c.h.ế.t trong cô đơn. Êi giỡn mặt hả? Cái cuộc sống này nó còn tệ hơn cuộc sống kiếp trước của cô nữa. Ít ra kiếp trước cô còn được ba mẹ yêu thương, còn nữ phụ pháo hôi này chả được gì cả. 

" Giỡn hả hệ thống? Cái kịch bản này nó có còn nhân tính không vậy? Nữ phụ pháo hôi này còn tệ hơn cả tôi nữa. "

[ Bởi vậy kí chủ mới có nhiệm vụ phải thay đổi số phận cho nữ phụ ấy. Khi cô thu đủ 1 tỷ USD giá trị yêu thích hoặc thù hận của gia đình chồng, gia đình ruột hoặc từ những người xung quanh biết cô thì cô sẽ có thể ước với hệ thống chủ 1 điều ước. Khi cô tạo ra hoặc tiêu xài đủ 1 tỷ tiền USD, sức khỏe của cô ngày càng đi lên. Nhắc trước, cô chỉ còn sống được 1 tháng nữa thôi đó kí chủ. ]

" Aaa, sống được 1 tháng thì làm ăn gì nổi? "

[ Vậy kí chủ quyết định thu 1 tỷ USD giá trị yêu thích hay 1 tỷ USD giá trị thù hận ]

Kim Mẫn không suy nghĩ mà nói ngay:

" 1 tỷ giá trị thù hận " - Dù sao trong cốt truyện chính thì cô cũng là nhân vật đáng ghét chả được ai yêu thương mà. Thế thì càng phải làm cho tới. 

[ Đã rõ. Vậy kí chủ quyết định tạo ra 1 tỷ tiền USD hay tiêu xài 1 tỷ tiền USD ]

" Tiêu xài 1 tỷ tiền USD "- nhà chồng giàu mà, cô sợ cái quái gì. Vừa xài tiền vừa chọc tức cả họ nhà chồng. Càng nghĩ càng thấy thích rồi.

[ Đã rõ. Vậy thì chúc kí chủ thành công ]

.....

Kim Mẫn nằm gục trên giường thêm một hồi lâu nữa. Cô đang cảm thấy rất vui mừng đồng thời cũng rất mệt mỏi. Sống lại thì vui đấy nhưng biết tin bản thân lại sắp hẻo thêm lần nữa thì cười không nổi. Cô đang tính toán mọi thứ. Đầu tiên phải tiêu thật nhiều tiền để níu giữ tuổi thọ. Sau đó là vừa chọc tức mấy kẻ kia vừa tiêu tiền của họ. Sau khi mọi chuyện hoàn thành thì cô sẽ dùng điều ước với hệ thống đổi lấy tiền tài rồi cút xéo khỏi đây. Quá hoàn mỹ! Kế hoạch tán gia bại sản quá tuyệt vời. 

 

Kim Mẫn ngồi bật dậy, thay đồ chuẩn bị đi tiêu tiền. Đầu tiên phải thay đổi cái phòng này cái đã. Nhìn cay mắt kinh khủng luôn! Đừng nói là ông chồng lạnh nhạt không thường xuyên về nhà ngủ thì đến cô còn ngủ không nổi trong cái phòng này. Nguyên chủ có cái sở thích lạ lùng gì không biết nữa.

Kim Mẫn bước xuống dưới nhà, gọi quản gia ra để dặn dò. Quản gia nhà họ Tần là ông Võ Tâm, một người bạn già của gia chủ quá cố nhà họ Tần. Đối với cuộc hôn nhân của Kim Mẫn nếu nói ai là người ủng hộ nhất thì chính là quản gia rồi. Dù ai có khinh thường hay ghét bỏ nguyên chủ thì quản gia vẫn một lòng kính trọng vì ông tin rằng nguyên chủ là người tốt. Aizzz nghĩ cũng tội. Ông là người duy nhất tin tưởng nguyên chủ, thế mà kết cục cũng bi thảm. Ông bị người khác hãm hại vu khống vì tội bán thông tin mật của nhà họ Tần cho đối thủ. Xong bik đuổi, lưu lạc đầu đường xó chợ rồi c.h.ế.t ở dưới hầm cầu. Đúng là không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.

" Ông chuẩn bị xe cho tôi đi mua sắm. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-nhat-dinh-phai-tan-gia-bai-san/chuong-1.html.]

" Dạ thưa cô chủ. " - Quản gia vội vàng đi ngay

 

Còn Kim Mẫn thì ngúng nguẩy theo sau. Aiza chít tiệt, ai bảo người ta bây giờ là phu nhân quyền quý chứ. Phải chảnh phải điệu lên mới phù hợp nha! Ngay khi vừa bước được vài bước thì cô liền nghe thấy tiếng xì xầm của đám người làm ở phía sau. Bọn họ nghĩ nguyên chủ thất học nên liền dùng tiếng Anh để nói xấu sau lưng cô. Được lắm, cô sẽ cho cái đám đó biết thế nào là nhân viên ba tốt làm việc đến chết!

" Nhìn cô ta kìa, bây giờ còn bày đặt đi mua đồ nữa chứ. Cô ta không biết mình đang là loại ăn bám trong cái nhà này sao? "

" Nhìn cái mặt phách lối quá. Chẳng như tiểu thư Thương Thi vừa hiền lành vừa xinh đẹp. "

" Cái loại này vào làm dâu chỉ làm khổ cho nhà họ Tần thêm mà thôi. "

Kim Mẫn quay người lại, nở một nụ cười công nghiệp như đang nhìn đối tác rồi b.ắ.n một tràn tiếng Anh khiến đám người kia c.h.ế.t lặng:

" Sao đấy? Nói to lên cho tôi nghe xem nào. Nhà họ Tần này thuê các người về là để nói xấu chủ nhà thế à? Tưởng tôi không biết tiếng Anh à hay sao mà phải nói xấu bằng tiếng Anh thế? Cô kia, cô phát âm từ 'ăn bám' không chuẩn rồi. Có cần chỉ lại cho không? "

 

Cả đám người làm im thin thít, không dám nói một lời. Kim Mẫn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô phải làm cho ra trò vụ này chứ. Vừa dạy dỗ lại đám người làm muốn leo lên đầu chủ, vừa thu được giá trị thù hận nữa. Một công đôi việc luôn.

" Quản gia, ông đâu rồi? "

Lão quản gia lao vào rồi vội vàng nói:

" Tôi đây thưa cô chủ. Cô cần gì nữa ạ? "

" Ông nói tôi nghe xem, người làm trong nhà này nếu có hành vi nói xấu chủ nhân thì sẽ phạt như nào đây? "

" Dạ... Nhẹ thì phạt tiền, nặng thì đuổi việc ạ. "

" Ồ, mấy cái này thì quá tầm thường. Tôi thích những thứ kích thích hơn cơ. "

Kim Mẫn từ từ đứng lên đi một vòng quanh đám người làm rồi cười cười. Cô chẹp miệng rồi nở một nụ cười rạng rỡ nhưng lại ẩn chứa nhiều điều bên trong:

" Thôi bây giờ tôi tính như vậy đi. Phạt tiền của các cô thì cũng tội. Chi bằng tôi sẽ cho các cô một cơ hội sửa sai nhé. 2 cô này thì sẽ chạy xung quanh biệt thự. Các cô bị trừ tiền 2 năm làm việc. Cứ chạy được 1 vòng thì sẽ giảm cho 1 tháng trừ tiền. Vậy chạy đủ 24 vòng thì sẽ không bị trừ rồi. Thấy tôi có tốt tính không? "

Haha, tốt cái con khỉ! Biệt thự An Viên là biệt thự rộng nhất sang nhất ở phía bắc. Đừng nói là chạy 24 vòng, sợ rằng chạy một vòng thôi đã không nổi rồi. Một vòng biệt thự tận 2km. Tính sơ sơ thì hơn có hơn 48 cây số chứ nhiêu. Chạy đi, chạy đi cho đầu nó tỉnh táo ra. Rồi biết ai là người nên nói xấu, ai là người không.

 

Chưa dừng lại ở đó, Kim Mẫn tiếp tục quay sang người ở đứng ở góc ngoài cùng. Cô nhớ ban nãy chính là cái kẻ này đã khen con chim tu hú chiếm tổ đó xinh đẹp hiền lành hơn cô. Được lắm, đã vậy thì chuyến này cô xử lý luôn.

" Còn cô...cô thì tôi nương tay một xíu ha. Bây giờ tôi sẽ đánh số từ 1 đến 10 trong mấy con cá bất kì ở ngoài cái hồ kia. Cô ra ngoài đó nhảy xuống bắt đủ 10 con đã đánh số thì được tha tội nha. Không bắt đủ thì nghỉ việc. "

Nói rồi Kim Mẫn sai người bắt mấy con cá kiểng trong hồ đem vào rồi chính tay cô đánh số. Xong lại sai người đem ra thả. Nhìn thì cái thử thách này đơn giản hơn nhiều so với chạy nhưng mà đâu phải vậy. Kim Mẫn cô đã không ác thì thôi, còn ác thì phải ác cho trót. Đời cho mình vai, tội gì mình không diễn. Trong bầy cá hồi nãy có một con cá da trơn. Khi xuống nước kiểu gì màu mực cũng sẽ trôi đi mất. Với cái thời tiết cuối thu đầu đông này mà ngâm mình bắt cá, ta nói nó đã. Haha, kì này tôi cho cô tìm lòi hai con mắt cũng không tìm đủ 10 con cá đâu. Tìm đi, tìm đi cho sáng con mắt ra. Để nhìn cho kĩ ai mới là người đẹp, ai mới là người (hiền lành) nhá! 

 

Nhìn thấy giá trị thù hận cứ ting ting vào trong hệ thống mà Kim Mẫn sướng rơn cả người. Làm việc ác nó đã dữ dzị nè! Cô vui vẻ ngồi vào trong xe đi tới trung tâm mua sắm. Để lại ba con hàng đang phải chịu tội ở nhà.

Ở trung tâm mua sắm, Kim Mẫn thấy thứ gì mắc thì đều mua hết dù không biết là có xài tới hay không. Cứ mua đi vì nhà chồng cho phép há há. Khi đang thoả mãn với niềm vui tiêu tiền của người khác thì Kim Mẫn đụng phải một kẻ không ghét lắm nhưng cũng chả ưa nổi. Là một con hàng l.i.ế.m cẩu của nữ chính, nam phụ si tình - Tô Thời Đạo. Cái thằng cha này trong cốt truyện chính là kẻ l.i.ế.m cẩu số 1 của nữ chính Lưu Thương Thi. Đại thiếu gia nhà họ Tô ăn chơi, kinh doanh sòng bạc, quán bar bla bla các thứ. Xong bị nữ chính thu phục, làm lãng tử quay đầu, nam nhân thâm tình đồ. Nghe mắc ói!!!

 

Kim Mẫn cũng chả có nuốt trôi cái con hàng này nhưng vì giá trị thù hận mà chỉ có thể kìm nén cái cơ mặt đang không ngừng nhếch lên khinh bỉ xuống. Cô tiến đến vờ chào hỏi Tô Thời Đạo:

" Chà, đây có phải là Tô đại thiếu gia không nhỉ?"

Tô Thời Đạo nghe thấy tiếng nói cũng quay sang nhìn. Tất nhìn là anh biết cô gái này rồi. Là đứa con gái út mới được nhận lại của nhà họ Lưu. Nói thật thì anh chả ưa cô ta lắm, thậm chí còn có chút chán ghét vì cô ta cướp hết mọi thứ của Thương Thi. Nhưng vì lễ nghĩa nên vẫn phải chào hỏi lại:

" Tần đại thiếu phu nhân, rất vui được gặp cô! "

" Ồ Tô đại thiếu gia khách sáo quá. Hôm nay anh phải đi mua sắm à? "

" Uhm, tôi muốn mua chút đồ tặng cho Thương Thi nhân dịp cô ấy vừa ra ca khúc mới. "

Hừm, đúng là con cẩu l.i.ế.m của nữ chính. Mới có câu thứ hai đã nhắc tới rồi. 

" Ồ, chị gái tôi ra bài mới sao? Tôi phải chúc mừng mới được. Nếu biết sớm thì có thể ban nãy tôi đã gọi chị ấy rồi, ai mà có ngờ chị ấy lại lên xe với cậu trai kia nhanh quá. "

" Cậu trai kia? " - Tô Thời Đạo nhíu mày hỏi lại.

" Ban nãy khi vừa đi vào trung tâm mua sắm tôi thấy hình bóng ai đó giống chị ấy lắm. Tôi thấy chị ấy đang đi cùng với một cậu trai nên đành thôi vậy. "

Xóm nhỏ có anh

" Cô có biết cậu trai đó là ai không? "

Tất nhiên là Kim Mẫn cô biết rồi. Là Tô Thời Phong - em trai cùng cha khác mẹ với Tô Thời Đạo rồi. Mẹ của Tô Thời Đạo vừa mất, ba anh ta đã vội đưa mối tình đầu cùng con trai ngoài giá thú về nhà. Bởi vậy Tô Thời Đạo rất ghét em trai anh ta lẫn cái gia đình đó. Đó cũng là lí do vì sao khi thấy nữ chính thì anh ta mới liền xiêu lòng

. Là vì nữ chính có cách ăn mặc giống người mẹ quá cố của anh ta chứ gì nữa. 

Loading...