TÔI MANG THAI BÉ TRAI SIÊU NAM - 10 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:15:14
Lượt xem: 265
20.
Đi làm ở Quảng Châu năm thứ hai, tôi gặp được lão Tống đến chở hàng.
Gã nói cho tôi biết, hôm đám cưới của em trai tôi nhốn nháo lắm.
Mẹ tôi dào dạt đắc ý lấy ra cuốn sổ tiết kiệm hai vạn tệ giao cho cô dâu, thành khẩn nói hy vọng cô ta mau chóng sinh cho nhà họ Chu một đứa con trai.
Cô dâu hiếm khi thông minh một lần, gọi người bạn làm ở ngân hàng đến ngay đám cưới.
Người bạn đó kiểm tra, phát hiện sổ tiết kiệm là giả.
Mẹ tôi cãi không thể nào, cô dâu mới mang sổ tiết kiệm ra ngân hàng, quả nhiên là giả.
Còn suýt nữa bị ngân hàng báo cảnh sát.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Ầm ĩ như vậy, đương nhiên đám cưới thất bại.
Em trai giận dữ trút giận lên người bố mẹ, bố mẹ mất hết mặt mũi.
“Sau đó tôi mới bình tĩnh lại được. Lúc ấy cô chủ động liên hệ với tôi là để tung hỏa mù ha? Cô giỏi thật đấy, im ỉm bán nhà, cao chạy xa bay, bắt đầu lại một lần nữa.”
“Tôi bội phục cô đấy!”
Lão Tống giơ ngón tay cái lên với tôi, giọng kính nể.
“Nhưng vẫn phải cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi cũng không được thuận lợi như vậy.”
Căn nhà của bố mẹ tôi là căn nhà duy nhất của bọn họ.
Sau khi phát hiện bị bán mất nhất định sẽ không chịu để yên.
Cho nên, người mua nhà nhất định phải là một người cứng rắn không sợ phiền.
Lão Tống là lái xe, quen đủ loại người vàng thau lẫn lộn, tôi đi theo anh ta quen được không ít người, hỏi thăm mấy câu liền tìm được người lý tưởng.
“Bố mẹ cô không muốn dọn đi, người bạn kia của tôi là giang hồ, không cần làm gì, chỉ cần trói em cô lại hù dọa hai lần là bố mẹ cô chạy mất dép.”
Thứ uy h.i.ế.p được bố mẹ tôi vĩnh viễn là thằng em tôi.
“Đám cưới bị hủy, em cô hận bố mẹ cô, nghe nói nó với mấy đứa bạn ra nước ngoài làm việc nhưng vẫn không liên lạc được.”
“Bố mẹ cô không có chỗ ở, bèn dẫn theo thằng bé con cô dọn vào khu ổ chuột nhặt ve chai chờ cô trở về.”
“Bọn họ gặp ai cũng chửi sinh ra đứa con gái bất hiếu, bỏ chồng con theo trai, kể lể bọn họ thương con lắm.”
“Mấy năm gần đây, chuyện cô bị b.ắt c.óc được đưa tin lần nữa, bố mẹ cô cũng bị người người phỉ nhổ, ngay cả bãi rác cũng không cho vào. Cũng không biết vì sao một đêm mưa nọ bố cô bị thằng con cô đuổi đánh, bị chiếc container đi ngang qua đ.â.m ch.ết.”
“Rồi mẹ cô hình như tinh thần không được tốt lắm, nói cái gì mà xin lỗi cô, bả không nên bán cô đi linh tinh.”
“Đứa bé con cô có khuynh hướng bạo lực, chơi với đám không ra gì, ngày nào cũng đòi tiền mẹ cô, mẹ cô không cho thì nó cướp. Ai dè lúc giằng co nó bóp ch.ết mẹ cô, còn nó bị bắt.”
Nó đã thành niên rồi, không còn dùng được cái cớ nó vẫn là trẻ vị thành niên.
Nghe lão Tống kể những việc này, nỗi hận thù trong quá khứ dường như tan thành mây khói.
Nội tâm tôi bình tĩnh hơn.
Lão Tống muốn nói lại thôi, nhìn vào mắt tôi, “Cô nhớ con à?”
Câu hỏi này hỏi hay lắm.
Nhớ ư?
Đáp án chỉ có một:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-mang-thai-be-trai-sieu-nam/10-het.html.]
“Không.”
Chưa bao giờ nhớ.
Tôi không phải thánh nhân, mang theo oán hận và nhục nhã sinh ra đứa con, đối với tôi mà nói chỉ có nỗi đau khổ.
Lão Tống muốn nói gì đó, anh ta há miệng thở dốc, nhưng rồi không nói gì.
Mãi lâu sau, anh ta mới ấp úng nói, “Tôi cũng thấy lạ, cô nói xem sao bọn nọ không tống cổ nó đi nhỉ?”
Tôi cười mà không nói.
Vì sao à?
Bởi vì ngu muội.
Bọn họ trọng nam khinh nữ cả đời, tự nhiên cũng cảm thấy tôi giống như bọn họ, coi con trai là trời.
Bọn họ cảm thấy, chỉ cần Trần Thiên Tứ còn ở đây một ngày, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở về.
Đến lúc đó, bọn họ có thể dùng Trần Thiên Tứ để bắt chẹt tôi.
Thật là nực cười.
12 năm, tôi lựa chọn sinh ra đứa bé siêu nam là Trần Thiên Tứ, không chỉ là để trả thù nhà họ Trần đã mua tôi về.
Mà còn cả nhà họ Chu đã bán tôi đi.
So với nhà họ Trần bỏ tiền mua vợ, nhà họ Chu bán con gái ruột đi để lấy tiền nuôi con trai mới là tội ác tày trời.
“Tôi không cảm thấy cô không sạch sẽ, ngược lại còn cảm thấy cô rất dũng cảm. Cô…… Ở bên ngoài mấy năm nay chắc là chịu không ít khổ cực nhỉ...”
“Nếu cô chịu, tôi có thể chăm sóc cô.”
Vẻ mặt lão Tống thành khẩn, nhưng tôi từ chối anh ta.
“Con đường sau này tôi chỉ muốn đi một mình thôi.”
“Cảm ơn anh.”
21.
Theo ngọn gió cải cách mở cửa, tôi thừa thế xông lên.
Bởi vì không được đọc nhiều sách nên tôi bắt đầu từ việc mở hàng quán.
Nhờ vào sự chăm chỉ chịu khổ cực hơn người, ba năm sau, tôi có cho riêng mình một quầy hàng cố định.
5 năm sau, được chính phủ hỗ trợ, tôi thuê cửa hàng ở phố mua sắm mới, từ bán lẻ sửa nâng lên thành bán sỉ.
10 năm sau, cuối cùng tôi cũng mua được căn nhà cho riêng mình.
Trong lúc đó cũng có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho tôi.
Cũng gặp được những người đàn ông khá tốt.
Nhưng tôi đều từ chối.
Người phụ nữ sinh con đẻ cái giúp chồng dạy con là toàn vẹn.
Người phụ nữ không kết hôn không sinh con không ngừng vươn lên cũng là toàn vẹn.
Những năm gần đây, năm nào tôi cũng trích ra một số tiền quyên góp cho tổ chức từ thiện, để giúp đỡ phần nào phụ nữ và trẻ em bị b.ắt c.óc được về nhà.
Dù tôi từng mắc mưa, nhưng tôi vẫn sẵn sàng bung ô cho người khác.
(KẾT THÚC)