Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI MANG THAI BÉ TRAI SIÊU NAM - 06

Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:12:40
Lượt xem: 72

11.

Trần Thiên Tứ biến mất mấy ngày.

Vài ngày sau, lúc Trần Vận Hà và Diệp Tĩnh đưa mẹ lên phố thì gặp tai nạn xe cộ.

Bởi vì phanh xe không nhạy nên xe đụng vào chướng ngại vật trên đường dẫn đến lật xe.

Người trên xe đều bị thương.

Trần Vận Hà ngồi ghế lái, hai chân đều bị gãy, có lẽ cả đời này không thể đứng dậy được nữa rồi.

Còn mẹ hắn thì gãy đốt sống lưng, bị liệt giường hoàn toàn.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Còn Diệp Tĩnh…… Bởi vì ngồi ở ghế phụ có thắt đai an toàn nên không bị thương nặng, nhưng vì để giữ mạng nên chỉ có thể cắt bỏ tử cung.

Còn đứa con gái của Diệp Tĩnh nghe nói bị người trong thôn b.ắt c.óc nên may mắn thoát được một kiếp.

Nhưng đứa con gái bị b.ắt c.óc có thể may mắn được ư?

Diệp Tĩnh biết rõ Trần Vận Hà bị nghi ngờ có liên quan đến đường dây lừa bán cưỡng gian phụ nữ, nhưng vẫn chấp nhận gả cho hắn, sinh con cho hắn… Hết thảy những chuyện hôm nay đều là những gì cô ta xứng đáng phải nhận vì yêu đương mù quáng.

Bởi vì cảnh sát kiểm tra đo lường phát hiện trong m.áu của Trần Vận Hà có chứa nồng độ cồn nên kết án hắn say rượu lái xe.

Trên đường tôi dẫn Trần Thiên Tứ lên đồn công an, Trần Thiên Tứ xé nát cuốn sổ ghi đầy kế hoạch của nó.

Lúc đi qua cầu vượt, nó hất tung mớ giấy vụn.

Tôi nghiêng người, đóng cửa sổ lại, lạnh nhạt nói, “Gió lớn, mẹ đóng cửa sổ.”

Trần Thiên Tứ liếc tôi đầy ẩn ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-mang-thai-be-trai-sieu-nam/06.html.]

Còn tôi không cảm xúc quay mặt đi.

Trần Thiên Tứ nhìn tôi một hồi lâu rồi mới dời tầm mắt.

Dọc đường đi, nó dường như muốn hỏi tôi gì đó, nhưng tôi vẫn luôn nhắm mắt, không cho nó cơ hội mở miệng.

Đến đồn công an, nó lẽo đẽo đi theo tôi, rồi đột nhiên căng thẳng.

Lúc này mới biết sợ có phải là quá muộn rồi không?

12.

Tỉnh bên vừa phá được vụ án bắt c.óc lừa bán phụ nữ trẻ em quy mô lớn, được lãnh đạo cấp tỉnh khen ngợi.

Cho nên giờ đồng chí nào cũng ham làm việc, cũng muốn giành được công lao.

Anh cảnh sát tiếp đãi tôi nghe tôi nói xong thì lập tức phấn chấn tinh thần.

“Em còn nhớ nhà em ở đâu không? Hoặc là phương thức liên lạc cũng được?” Anh cảnh sát kích động hỏi tôi như thể công lao đang vẫy tay với anh.

Tất nhiên là tôi biết, cả đời cũng không quên được.

“Em biết, nhưng em bị b.ắt c.óc bán đi mười mấy năm rồi, em muốn cho gia đình một bất ngờ! Các anh có thể đừng nói trước với bố mẹ em không? Các anh cứ phái người đưa em và con về nhà rồi gọi truyền thông tới, em muốn giữ lại khoảnh khắc đoàn tụ với người nhà, cũng muốn chia sẻ niềm vui đoàn tụ của gia đình em với toàn thế giới!”

Tôi đề nghị, cũng vừa khéo cho cảnh sát cơ hội thể hiện.

Vì thế, bọn họ chủ động liên hệ với cánh truyền thông của tỉnh, rồi phái vài chiếc xe đưa tôi và Trần Thiên Tứ về nhà.

“Tuy ông ngoại bà ngoại rất thích cháu trai, nhưng con phải ngoan ngoãn lễ phép chút. Chờ cậu con sinh em, con có thể trêu em nhưng không được đánh em, phải nhường em ăn thịt, nhường nhịn em. Nếu không ông ngoại bà ngoại sẽ bán con đi.”

Trần Thiên Tứ hừ một tiếng, siết chặt nắm tay.

Loading...