Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI LÀ TỐNG MINH LỆ - Chương 9 (HẾT)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 22:03:11
Lượt xem: 3,521

9

Khi tôi chuẩn bị chặn tất cả các cách liên lạc với Trần Chinh, phát hiện Trần Chinh đã chặn tôi trước.

Vì sức khỏe của mình, tôi nhanh chóng tập trung với bạn bè, tiếp tục du lịch.

Lần trước sau khi làm loạn, mặc dù Trần Chinh chủ động chặn tôi, nhưng không biết bao nhiêu tài khoản nhỏ được lập để làm phiền tôi.

Tôi hoàn toàn không để ý, nó như đang hát một mình, để lại lời nhắn cho tôi: "Mẹ, con không chịu nổi nữa, con muốn ly hôn.

"Mẹ, nhưng con có con rồi, ly hôn thì con sẽ phải lớn lên trong gia đình đơn thân, con không muốn con con cũng phải sống trong gia đình đơn thân."

"Mẹ, Tiểu Tiểu cũng tốt mà, bây giờ cô ấy không kiểm tra điện thoại của con nữa, cô ấy hứa sau này sẽ không nghi ngờ con nữa."

"Mẹ, cô ấy đã hủy tài khoản đó, sau này con sẽ liên lạc với mẹ qua tài khoản này."

"Con đi chạy xe Didi, kiếm thêm chút tiền rồi."

"Có một nữ hành khách ngồi ghế phụ rụng tóc trên ghế, cô ấy nói con ngoại tình, con đưa bằng chứng cho cô ấy, cô ấy thay đổi nhiều, cô ấy tin con."

"Mẹ, cô ấy vẫn nghi ngờ con ngoại tình, cô ấy đến công ty làm loạn, cô ấy lén lấy tóc đi theo con đến công ty, so sánh với người xung quanh con, đều là tóc đen, có thể thấy được gì đâu. Vừa mới phân cho con chưa được hai ngày, con còn chưa kịp kết bạn thực tập sinh, cô ấy mắng người ta là tiểu tam, con mất mặt ở công ty, sếp gọi con lên nói nếu con không xử lý tốt chuyện gia đình, thì xử lý con."

"Con bị giáng chức rồi, con muốn ly hôn."

"Cô ấy xin lỗi con rồi."

"Cô ấy nói con không yêu cô ấy, cuộc sống mua sắm mà con hứa trước khi kết hôn không thành hiện thực, cô ấy muốn bỏ đứa bé và ly hôn với con."

"Mẹ, đứa bé sắp chào đời rồi, không thể làm phẫu thuật, cô ấy nói sẽ mang đứa bé đi, con muốn ly hôn xong, mang đứa bé và sống với mẹ."

"Đừng đến."

Tôi trả lời nó.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng chịu nói chuyện với con, con còn tưởng cả đời này mẹ không nói chuyện với con nữa, mẹ, mẹ nói gì đi mà."

"Tôi không dám, tôi già rồi, không thể làm tiểu tam."

"Xin mẹ, cho con xem video một chút đi."

Tôi kết nối cuộc gọi video, Trần Chinh ngồi trên giường khách sạn, râu ria lởm chởm, mặt mày tiều tụy, thấy tôi kết nối cuộc gọi, khẽ gọi: "Mẹ."

Hồi nhỏ, mỗi lần nó gây họa, đều gọi tôi như vậy, vì bất kể khi đó nó gây ra chuyện gì, tôi đều giúp nó giải quyết.

Tôi từng bảo nó, phải dũng cảm thử thách, đừng sợ sai lầm.

Nhưng có những chuyện, đối với chúng tôi, chi phí sai lầm quá cao, nó là người trưởng thành, không thể lấy lý do dũng cảm thử thách để biện minh cho tất cả.

"Cuộc sống là do con chọn, mẹ vẫn giữ nguyên lời nói, con làm gì mẹ cũng không ngăn cản, con là người trưởng thành, con phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình."

"Mẹ, con thực sự biết lỗi rồi, bây giờ con nghe lời mẹ, con sẽ không tin vào tình yêu nữa, con chỉ muốn sống với mẹ, chúng ta sống như trước đây được không?"

"Không được, Trần Chinh, sau những chuyện này, mẹ không còn tin con nữa."

"Trước đây mẹ thực sự trông cậy vào con, mẹ nghĩ chỉ cần tốt với con, con sẽ đáp lại thái độ tương tự, nhưng có câu nói rất đúng, lòng người khó đoán, dù con là con ruột của mẹ , mẹ cũng không thể biết được suy nghĩ trong lòng con."

"Thay vì giao mạng sống vào tay con, thà mẹ tự quyết định số phận của mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-la-tong-minh-le/chuong-9-het.html.]

"Con không biết, trong thời gian mẹ đuổi con đi, mẹ mỗi ngày đều gặp ác mộng."

"Mơ thấy tôi đưa hết tiền cho các con. Kết quả đến khi mẹ già, không còn gì cả."

"Mỗi lần bị ác mộng làm tỉnh dậy, mẹ đều phải nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng mới yên tâm."

"Chính lúc đó mẹ mới biết, dũng khí để mẹ sống an ổn không phải do con trai mẹ mang lại, mà là từ những nỗ lực trước đây của mẹ , là số dư tài khoản của tôi, là tiền của mẹ ."

"Bây giờ mẹ có tiền tiết kiệm, có bảo hiểm, bệnh nhẹ mẹ tự chữa được, bệnh nặng mẹ cũng không trông cậy vào con."

Trước đây tôi thực sự coi Trần Chinh là cứu cánh của tuổi già, cũng tin vào "nuôi con dưỡng già", nên tôi thực sự khi nó đề nghị, vô điều kiện hỗ trợ nó.

Lúc đó, tôi thực sự sợ, sợ làm phật ý Trần Chinh, tôi sẽ không có nơi nương tựa lúc già.

Nhưng, "cứu cánh" thực sự có thể cứu mạng không?

Thay vì dựa vào con, thà dựa vào chính mình.

"Thay vì để con do dự trước cửa phòng phẫu thuật xem có nên tiếp tục chữa trị không, thà mẹ đã chuẩn bị sẵn quyết định từ đầu."

"Bây giờ con nói con sợ hôn nhân, nói với mẹ con không muốn kết hôn, sau này sẽ chăm sóc mẹ , hiếu thảo với mẹ , ngày mai con gặp một tình yêu đích thực, lại muốn kết hôn."

"Mẹ già rồi, thật sự không chịu nổi hết lần này qua lần khác."

"Mẹ không phải người thích dây dưa, con cũng đừng dây dưa với mẹ ."

"Hôm nay, cuộc gọi này, mẹ chỉ muốn nói với con, sống tốt cuộc sống của mình, mẹ cũng sẽ sống cuộc sống của mình, không có gì to tát thì đừng liên lạc."

"Mẹ, con thực sự muốn ly hôn."

"Nếu con có thể chịu được người khác mắng con là kẻ tồi tệ, bỏ vợ bỏ con, con suy nghĩ kỹ, thì hãy làm."

Đây là lời khuyên cuối cùng của tôi cho nó, "Người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm, phải gánh vác lựa chọn của mình."

10

Tôi an cư tại một thành phố nhỏ đẹp và yên bình, giá nhà rất rẻ, cơ sở vật chất cho người già cũng hoàn thiện, chúng tôi đã mua nhà và ở lại.

Trần Chinh cuối cùng cũng không ly hôn, nó nói bây giờ cuộc sống vẫn rất ồn ào, Triệu Tiểu Tiểu vẫn rất nghi ngờ nó, nhưng con gái vừa mới sinh quá nhỏ.

Nó không đành lòng.

Ly hôn rồi nó cũng không thể nuôi con, thà cứ vậy, đợi khi con lớn, công việc ổn định hơn, nếu không thể sống tiếp thì tính sau.

Nó im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại thêm một đoạn.

"Bây giờ Triệu Tiểu Tiểu chưa đi làm, tài sản trong hôn nhân đều do con chi trả, bây giờ ly hôn, con sẽ mất một nửa, tại sao lại để cô ấy hưởng lợi?"

Người đàn ông từng bảo vệ Triệu Tiểu Tiểu, cũng trở thành kẻ tồi tệ tính toán, so đo từng chi tiết nhỏ trong đám cưới.

Nhưng tất cả những điều này, không liên quan gì đến tôi, tôi đã nghĩ cho người khác quá nhiều năm, tôi đã hơn 50 tuổi, tôi phải sống cuộc sống của mình.

Cuộc sống hạnh phúc là điều tôi xứng đáng có.

(Hết)

 

Loading...