Tôi Không Làm Thế Thân - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:17:22
Lượt xem: 102
(17)
Sau đó Thẩm Kiều có tới tìm tôi một lần.
Đưa cho tôi một cái hộp.
Tôi không muốn, nhưng hắn không cho tôi liếc mắt một cái rồi từ chối.
Hộp được đóng gói rất tinh xảo, tôi mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền đang nằm đó, chính là sợi dây chuyền giả kia.
Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra là cái Ôn Thần Tự từng đeo. Ngay cả khi trước đây chưa biết gì, bất luận là thật hay giả, tặng người khác lại còn cầm về tặng tôi, tôi cảm thấy có chút ghê tởm.
Lúc trước tôi tìm sợi dây chuyền này tìm nhiều năm, ngay cả Thẩm Mộng Trạch cũng biết, Trầm Kiều lại thờ ơ.
Cuối cùng khi tìm được tung tích của Mộc Tâm, tiền của tôi còn chưa đủ, nhưng tôi thật sự rất sợ bỏ lỡ nó sẽ không tìm thấy nữa.
Vì thế tôi tìm Thẩm Kiều mượn.
Lúc ấy tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần để bị từ chối, nhưng cho dù là một phần vạn hy vọng, tôi cũng muốn thử xem.
Nhưng thứ Thẩm Kiều cho tôi, ngoại trừ trả lời không cho mượn, còn có sự nhục nhã đến cực hạn.
Lúc tôi nói xong muốn mượn tiền, Thẩm Kiều nở nụ cười, đột nhiên tới gần tôi, đưa tay xoa đầu tôi.
Nhìn hành động thân mật của hắn, tôi cho rằng hắn sẽ đáp ứng.
Nhưng hắn chỉ khinh miệt nhìn tôi: "Cô chỉ là thế thân, dựa vào cái gì cũng dám đưa ra yêu cầu với tôi?"
Ta nhất thời xấu hổ đỏ mặt, ngập ngừng giải thích: "Tôi chỉ muốn mượn anh, sau này tôi sẽ trả lại đủ."
"Mượn? Cô là muốn bán mình đi sao?"
Trong trí nhớ của tôi, khuôn mặt hắn khi ấy và khuôn mặt hiện tại đứng cạnh nhau.
Hiện tại khuôn mặt hắn là bộ dạng dịu dàng trước nay chưa từng có
"Nhiễm Nhiễm, anh biết em vẫn luôn muốn sợi dây chuyền này. Anh tặng nó cho em, tha thứ cho anh được không?"
Hắn nói xong lấy vòng cổ ra muốn đeo lên cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-khong-lam-the-than/chuong-13.html.]
Tôi lùi lại một bước:
"Không cần, nếu đã tặng cho người khác, thì đừng lấy về nữa."
"Nếu em để ý Ôn Thần Tự, anh có thể cắt đứt với cô ấy."
Tôi không nói gì.
Trong lòng lại thầm mắng hắn một trăm lẻ tám lần.
"Trong lòng em, có phải đã không còn anh?"
Ngữ khí của hắn có chút không vui.
"Cũng không thể nói như vậy, bởi vì trong lòng tôi chưa từng có anh."
Sắc mặt Trầm Kiều xấu hẳn đi, cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Tôi xoay người, mới đi được vài bước, Thẩm Kiều ở phía sau hô to:
"Vậy cô trả tiền lại cho tôi."
Tôi thật sự câm nín.
Tôi cũng không muốn cãi nhau với hắn ta:
"Ngày mai gọi cho anh."
……
Ngày ấy, nghe nói sau đó Thẩm Kiều lái xe đ.â.m vào cây, Ôn Thần Tự ở ghế lái phụ cũng bị thương nhẹ.
Lúc nghe tin tức, tôi lắc đầu, ở cùng một chỗ với người tâm tình không ổn định, thật mệt mỏi.
Khi bọn họ đi bệnh viện kiểm tra, lại ngoài ý muốn phát hiện Ôn Thần Tự đã mang thai hai tháng.
Sau khi nhận được tin tức, không biết là xuất phát từ trách nhiệm, hay là áp lực của Ôn gia trong giới kinh doanh. Tóm lại, Thẩm Kiều cưới Ôn Thần Tự.
Ngày họ kết hôn, chúng tôi không tham gia.
Bởi vì chúng tôi cùng bà nội ở Hải Nam tắm nắng.