Tôi Dùng Mỹ Thực Công Lược Ông Trùm Xã Hội Đen - Chương 24-26
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:55:28
Lượt xem: 5,498
24.
Thẩm Mục Bạch ra tay dọn dẹp kẻ phản bội, dẫn dắt sản nghiệp mà anh trai để lại, đi lên con đường hợp pháp. Lợi nhuận giảm sút, khiến một bộ phận người bất mãn. Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục thê thảm của Cao Trọc, bọn họ chỉ dám giận mà không dám nói.
Lễ kỷ niệm thành lập công ty mới, Thẩm Mục Bạch quyết định tổ chức tiệc mừng. Kết giao với nhiều doanh nhân làm ăn chân chính hơn.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi phụ trách sắp xếp tiệc chiêu đãi, chỉ huy mọi người trong bếp.
Súp bào ngư rau xanh ngọc bích, bò hầm rượu vang đỏ, gan ngỗng áp chảo nấm truffle đen, tôm hùm đất...
Nước miếng của Thẩm Ngôn Nhất chảy dài ba thước:
"Thím Tiểu Vũ, cháu có thể thử một chút không?"
"Tất nhiên là được, thím chỉ hận không thể cho cháu thêm một cái cằm thứ hai để ăn cho đã."
Dưới sự nỗ lực không ngừng của tôi, cân nặng của cậu ta đã gần đạt mức bình thường, trở thành một chàng trai cao ráo, tuấn tú.
Thẩm Ngôn Nhất không thích ồn ào. Tôi bảo cậu ta bưng đĩa thức ăn vào phòng VIP nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi bận rộn xong, tôi phát hiện cậu ta không thấy đâu, chỉ còn lại chiếc áo khoác mà tôi mua cho cậu ta, vắt vẻo trên ghế.
Điện thoại tắt máy.
Tôi nhớ ra lúc nãy Thẩm Ngôn Nhất có lấy hai phần thức ăn. Trong lòng tôi chột dạ, hình như đã đoán được chuyện gì, tôi vội vàng xem camera giám sát, phát hiện Lương Du Du đã cười nói vui vẻ cùng cậu ta lên lầu.
Tôi thở dài.
Cốt truyện không thể kháng cự, cho dù tôi có canh chừng cẩn thận đến đâu, thì Thẩm Ngôn Nhất vẫn gặp lại nữ thần định mệnh của cậu ta, còn lén lút giấu giếm, không nói cho chúng tôi biết.
25.
Tôi nhắn tin cho Thẩm Mục Bạch, sau đó lập tức đến phòng khách sạn để tìm kiếm. Giây tiếp theo, tôi cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng ở bên hông. Ngẩng đầu nhìn, là Cao Trọc.
"Con khốn, là cô xúi giục Thẩm Mục Bạch điều tra tôi đúng không?"
"Không ngờ tôi lại được thả ra, để g.i.ế.c c.h.ế.t cô chứ gì?"
Nghĩ đến vầng hào quang của nam chính và thế lực sau lưng hắn ta, tôi hoảng sợ.
Cao Trọc cười nham hiểm:
"Thẩm Ngôn Nhất đã bị chuốc thuốc, để cho chú nhỏ của nó biết nó và thím nhỏ có gian tình, cô đoán xem sẽ thế nào?"
Hèn hạ!
Bước vào phòng, Lương Du Du đang cúi người kiểm tra Thẩm Ngôn Nhất đang hôn mê, cười nhạo:
"Tên ngốc này, vẫn dễ lừa như hồi nhỏ, chỉ cần vài câu ngon ngọt là xoay như chong chóng."
Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta:
"Chà đạp lên tình cảm của người khác, tôi thấy cô mới là kẻ hèn hạ nhất trên đời."
"Câm miệng!"
"Câm cái đầu cô ấy."
"Cô em gái à, tôi khuyên cô một câu, vì một người đàn ông hơn mình mười tuổi mà hãm hại người tốt là không nên. Độ tuổi này đáng lẽ ra cô phải đi học, cô dừng tay lại đi, tôi sẽ nghĩ cách cho cô đi học đại học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-dung-my-thuc-cong-luoc-ong-trum-xa-hoi-den/chuong-24-26.html.]
"Đừng có giả vờ ra vẻ người tốt, cô chỉ là ghen tị với tôi vì tôi tìm được người đàn ông quyền thế ngập trời thôi."
"Nếu Thẩm Ngôn Nhất bị hủy hoại, thì Thẩm Mục Bạch cũng sẽ bị hủy hoại, cô cứ chờ mà xem."
Trong truyện, Lương Du Du chính là fan cuồng số một của nam chính, khuyên giải kiểu gì cũng vô dụng.
Tôi lười đôi co với cô ta, trơ mắt nhìn Cao Trọc tiến lại gần, định chuốc cho tôi uống thuốc mê.
Trong gang tấc, tôi gào thét với hệ thống:
"Nhanh lên, cho tôi phần thưởng, giật điện tên kia."
Cao Trọc vừa chạm vào tôi, liền như bị điện giật, toàn thân co giật, tóc bốc mùi khét.
Ngất xỉu!!!
Lương Du Du không dám tin, cầm d.a.o kề vào cổ Thẩm Ngôn Nhất, lo lắng đến mức cứa rách da.
"Cô, cô biết yêu thuật sao?"
"Con ngốc này, đã nghe nói đến roi điện phòng sói bao giờ chưa?"
Nhân lúc cô ta không chú ý, tôi phóng điện từ xa, dùng điện giật ngất cô ta, đúng là gậy ông đập lưng ông.
26.
Lúc nam chính cố ý nói cho Thẩm Mục Bạch biết chuyện, sau đó dẫn theo mọi người lên lầu "bắt gian", bọn họ liền nhìn thấy Lương Du Du không mảnh vải che thân, đang dây dưa với Cao Trọc. Mắt nam chính trợn to như chuông đồng.
"Cao Trọc, tao cứu mày ra, mày dám ngủ với đàn bà của tao?"
Ôi trời ơi!
Một chiếc mũ xanh mướt rơi xuống.
Hắn ta tát Cao Trọc hai cái như trời giáng, đánh bay năm chiếc răng của hắn ta. Lương Du Du bị đá sang một bên, đám đông hóng hớt tranh nhau chụp ảnh, lan truyền câu chuyện động trời này ra ngoài.
Nhìn thấy Thẩm Ngôn Nhất bước ra từ căn phòng bên cạnh, cô ta đáng thương cầu xin:
"Ngôn Nhất, cứu em."
Cậu ta nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng nói:
"Chuyện tối nay, thím Tiểu Vũ đã nói cho em biết rồi."
"Chị không nên lợi dụng tình cũ để lừa gạt em, nếu không phải thím ấy cẩn thận, thì người thân bại danh liệt chính là chúng em rồi."
"Nếu như trước kia chị không lấy đồ ăn trong nhà cho cậu, thì cậu cũng đâu sống đến ngày hôm nay!"
Tôi ngắt lời cô ta:
"Thôi đi! Cô lấy đồ thừa trong thùng rác cho cậu ấy ăn, còn có gì đáng để khoe khoang nữa?"
"Cô, sao cô biết?"
Lương Du Du kinh hãi ôm lấy cơ thể mình.
Thẩm Ngôn Nhất tức giận ném cho cô ta một chiếc khăn tắm bẩn thỉu để che thân.
"Em không nợ chị nữa, sau này đừng đến tìm em nữa."