Tôi Điều Hành Quầy Bán Đồ Ăn Trong Game Kinh Dị - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-02 16:05:34
Lượt xem: 66
Đêm đó lúc 8 giờ, màn đêm buông xuống.
Tôi cuộn tròn trong chăn, cố gắng nhớ lại những cách đối phó với quái vật mà trước đây đã đọc trên diễn đàn.
Không ngờ lúc này, cửa căn nhà nhỏ lại vang lên tiếng gõ.
"Cộc cộc cộc."
"Ai... ai đó?"
8 giờ là thời gian an toàn, bên trong nhà là khu vực an toàn, theo lý mà nói quái vật sẽ không tìm đến.
"Chủ quánLê, tôi là Tống Lưu, người bán rau ở đầu làng, mang nguyên liệu đến cho cô."
Một giọng nói trẻ trung ôn hòa, còn mang theo chút run sợ.
Tôi từ từ ngồi dậy khỏi giường, nhanh chóng đoán được ở ngoài cửa là người chơi khác.
Nhưng trong trò chơi kinh dị, người chơi không chỉ phải đề phòng quái vật mà còn phải cảnh giác với những người chơi khác.
Dù sao, ở nơi này ai cũng nên tự lo cho mình, lòng người khó lường, không ai muốn bị đồng đội đ.â.m sau lưng.
Sau khi tiếng gõ cửa thứ năm vang lên, tôi khoác vội một chiếc áo, bất ngờ mở cửa.
Người ngoài cửa dường như bị giật mình, tháo cái giỏ sau lưng xuống một cách cứng nhắc.
Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ nhận tiền rồi nhanh chóng chạy xa.
Hành động của người này cũng giống như một người chơi mới.
Tôi lặng lẽ ghi nhớ diện mạo của Tống Lưu, mang giỏ rau vào nhà rồi khóa cửa.
Nguyên liệu hôm nay khá đa dạng: thịt cừu, mực, thịt bò, cánh gà, ngô, khoai tây, rau xanh, cà tím. Chỉ có những thứ này, ngày mai không thể làm bánh mì kẹp thịt được.
Tôi suy nghĩ một lúc, chuyển 200 tệ mà Tần Tiêu trả thành điểm trong cửa hàng, rồi mua thêm một số gia vị.
Cuối cùng cũng có đồ để bày bán ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu quả nhiên đến đúng hẹn.
Khi thấy trên quầy không có bánh mì kẹp thịt, đối phương có chút tiếc nuối.
Nhưng vừa quay lại, anh ta lại há to miệng đầy răng nhọn, m.á.u me đầm đìa, tiến về phía tôi.
Không có đồ ăn, thì ăn người vậy.
Tôi vội vàng lật những xiên thịt trên bếp nướng, kịp thời phết lên nước sốt đặc biệt.
Xiên thịt cừu trên que tre phát ra tiếng xèo xèo trong ngọn lửa, dầu mỡ chảy xuống theo từng thớ thịt, thơm ngon, đầy hương vị.
Khi Tần Tiêu sắp đến gần, tôi vội vàng dọn một đĩa đầy xiên thịt ra.
"Hay anh ăn chút gì đó rồi... rồi tính tiếp?"
Cái miệng đầy m.á.u ấy khựng lại, cuối cùng do dự ngậm lại.
Thôi thì ăn trước đã, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến việc g.i.ế.c người.
"... Được."
Anh ta lại trở về vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ, ngồi yên lặng trên chiếc ghế gỗ của quầy nhỏ.
Khi tôi bày xong các xiên thịt, Tần Tiêu bắt đầu ăn.
Cánh gà nướng mật được nướng vàng giòn, óng ánh mỡ, bên ngoài giòn, bên trong mềm, cắn một miếng là thấy ngay hương vị thơm ngon.
Mực béo dai, có vị tươi của hải sản và ngọt nhẹ của mật.
Tần Tiêu ăn từng xiên một cách ngon lành, khiến những quái vật đi ngang qua định thu hoạch người chơi để đạt chỉ tiêu KPI cũng phải dừng chân.
"Lão Cao, mùi thơm quá, hay là chúng ta cũng ăn chút đi?"
"Trần Dương, anh ngốc à, đồ ăn có vị gì đâu."
"Nhưng rất thơm mà."
"BOSS nói hôm nay ít nhất phải g.i.ế.c một người chơi, anh đang lười biếng à."
"Chết bao nhiêu năm rồi, lâu lắm rồi tôi chưa ăn đồ nướng, dù không có vị tôi cũng muốn thử."
"Cũng đúng, ăn no mới có sức g.i.ế.c người."
Bọn họ cứ coi như không có ai xung quanh, tự nhiên bàn luận với nhau.
Về việc tại sao họ không chút nghi ngờ tôi là người chơi, tất nhiên bởi vì bên cạnh có Tần Tiêu.
Cuối cùng, hai con quái vật cũng không thể cưỡng lại mùi thơm, họ gồi xuống.
Khi tôi bưng xiên nướng lại gần, suýt chút nữa đã bị dọa sợ.
Chỉ thấy toàn thân họ bị bỏng, không ngừng chảy mủ, khuôn mặt biến dạng, đường nét méo mó.
"Khách quý, mời dùng."
Tôi cúi đầu, không dám nhìn, chỉ lịch sự chào hỏi rồi lui ra.
Một đĩa xiên nướng đầy đặt trước mặt, hai con quái vật cúi xuống ngửi kỹ một lúc lâu.
Trần Dương thèm thuồng, do dự một hồi rồi chọn một xiên thịt bò cho vào miệng.
"Dù không có vị, nhưng cũng coi như đỡ thèm."
Nhưng khi vị ngọt của mỡ, vị mặn của thịt và vị cay của nước sốt thấm trên đầu lưỡi, hắn mở to mắt.
Hai con mắt co rút lập tức rơi xuống, lăn lông lốc trên bàn gỗ, đầy m.á.u me.
"Ngon quá! Thật sự rất ngon!"
Cao Viễn bên cạnh nghĩ hắn đang diễn, cười khẩy đầy châm chọc.
"Diễn xuất của anh ngày càng thật, không lạ gì BOSS lại trọng dụng anh."
Thấy đồng đội bị mùi thơm làm cho mê mẩn, hắn cũng tùy tiện nhặt một bắp ngô nướng vàng óng cho vào miệng.
Ngay lập tức, vị ngọt của ngô và hương thơm của sữa tràn ngập vị giác.
Cao Viễn lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cầm lấy rìu trong tay, nhìn tôi đầy sát khí.
Một bên mặt hắn rơi xuống, trông thật đáng sợ.
Ngay trước khi hắn định ra tay, Trần Dương đang ăn say sưa đã kéo hắn lại.
"Thôi nào lão Cao, ăn đi, ăn đi, qua làng này là không có nữa đâu."
"Hôm nay ăn no, ngày mai giết, dù sao cũng không chạy thoát được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-dieu-hanh-quay-ban-do-an-trong-game-kinh-di/chuong-2.html.]
Nghe vậy, Cao Viễn dừng lại, ánh mắt lượn lờ giữa xiên nướng và khuôn mặt trơn láng của tôi.
Cuối cùng, hắn chọn cách đầu hàng trước mỹ thực.
"Ngon thật, như trở về thời còn sống vậy."
"Mỗi ngày ăn một xiên, thú vị hơn là lột da mặt người chơi nhiều."
"Ngày mai lột cũng không muộn, dù sao cô ta cũng không chạy được."
"À, đúng đúng!"
Họ vừa ăn vừa trò chuyện, không chút kiêng kị, khi nói đến những chuyện thú vị còn phát ra tiếng cười kỳ quái.
Tôi co rúm trong góc, run rẩy nướng xiên, cố gắng giảm sự hiện diện của mình.
Khi tôi nghĩ mình sẽ thoát nạn hôm nay, từ xa có hai bóng dáng lao nhanh đến.
Người chạy phía trước là người bán rau mới vào cuộc chơi, Tống Lưu, phía sau là quái vật đang đuổi theo anh ta.
Con quái vật cầm d.a.o mổ lợn, một nhát có thể c.h.é.m đứt nửa cái đầu người.
Thấy tôi, mắt Tống Lưu lóe lên tia hy vọng, bất chấp tất cả chạy về phía quầy ăn vặt của tôi.
"Cứu tôi với! Chúng ta đều là người chơi, mau cứu tôi!"
Hắn gào thét, thành công thu hút sự chú ý của quái vật xung quanh đến tôi.
Tần Tiêu, Cao Viễn, Trần Dương đều ngừng ăn xiên nướng, đồng loạt nhìn về phía tôi.
Trái tim tôi lập tức rơi xuống vực, cảm thấy mình đã xong đời.
Lý Đại Hải, kẻ cầm d.a.o mổ lợn, tăng tốc, túm lấy Tống Lưu, ấn hắn xuống đất.
Một nhát dao, cái đầu tròn lăn đến chân tôi.
Hắn lau m.á.u trên mặt, nở nụ cười âm u đáng sợ nhìn tôi.
"Cô quen hắn à?"
Tôi điên cuồng lắc đầu phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi.
"Không quen, thật sự không quen, tôi chỉ bán xiên nướng thôi!"
Nhưng Lý Đại Hải rõ ràng không tin, hắn giơ con d.a.o đẫm m.á.u chầm chậm tiến về phía tôi.
Nhìn thấy bàn tay to béo của hắn túm lấy đầu tôi định ấn xuống bàn, một cái búa bất ngờ bay tới.
Con d.a.o mổ lợn đang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bị đánh bay cách cổ tôi chỉ 5cm.
Thoát c.h.ế.t trong gang tấc, tôi thở dốc, hoảng loạn núp sau lưng chủ nhân của cái búa.
Tần Tiêu không biểu cảm, liếc nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: "Đừng động vào cô ấy."
Xung quanh, Trần Dương và Cao Viễn đang ngồi xem kịch cũng đồng loạt khuyên ngăn: "Đúng đúng, xiên nướng của tôi còn chưa xong mà, đừng g.i.ế.c vội."
Than củi phát ra tiếng xèo xèo, thêm một đợt hương thơm của thịt nướng bay tới.
Lý Đại Hải kinh ngạc ngửi ngửi, nhưng vẫn giữ nguyên nhiệm vụ, nhăn mày.
"Chúng mày điên rồi à? Cô ta rõ ràng là người chơ…"
Lời còn chưa nói hết, một xiên thịt cừu nướng đầy mùi hương của gia vị thì là từ đâu bay tới, trực tiếp nhét vào miệng hắn.
Thịt cừu nướng thơm ngon, mềm mại, không có chút mùi hôi nào.
Lý Đại Hải lập tức đứng sững, nhai vài miếng rồi nuốt xuống, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Thật sự có vị!
Làm sao trong thế giới kinh dị lại có người có thể làm ra đồ ăn thật sự chứ!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tên đồ tể g.i.ế.c người không gớm tay này quyết định bỏ d.a.o xuống.
Hắn điềm tĩnh ngồi đó, nhẹ nhàng lau sạch vết m.á.u còn dính trên tay, bắt đầu gọi món.
"Những gì có sẵn trên quầy, mỗi thứ mười xiên, thật cay."
“Anh Đại Hải, ngồi chung đi, lâu rồi bận chạy g.i.ế.c người chơi, không có thời gian tụ họp."
Đám quái vật xung quanh cười ha ha xúm lại.
Trong giây lát, tôi cũng không biết mình có bị lộ hay không, đành cúi đầu cặm cụi nướng xiên.
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất náo nhiệt.
“À đúng rồi anh Đại Hải, người bán rau kia làm sao bị lộ vậy?”
“Hừ, sáng nay hắn đến tìm tôi mua thịt lợn, hoàn toàn không biết giá, chắc chắn là giả.”
Nói xong, Lý Đại Hải gắp một miếng cà tím xào tỏi bỏ vào miệng, tiện thể hỏi tôi.
“Đúng rồi chủ quán, bàn này của tôi bao nhiêu tiền?”
“...”
Chết rồi, tôi cũng không rõ giá cả ở đây.
Thế nên tôi đành gượng cười, giả vờ lão luyện.
“Anh ăn ngon miệng là được rồi, trả bao nhiêu cũng được, ha ha…”
Thấy vậy, Lý Đại Hải từ trong túi lấy ra bốn tờ tiền đỏ.
Một đống tiền sáng loáng trên bàn gỗ, tôi không dám lấy, sợ rằng nếu bị lộ, tay mình sẽ bị chặt.
Nhưng Tần Tiêu ăn xong, hài lòng lau miệng rồi nói.
“Không sao, cứ lấy đi, Đại ca hào phóng muốn cho thêm đấy.”
Tôi nhanh chóng cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn ông chủ.”
Ăn uống no nê, đám quỷ rời đi, chúng nhìn nhau rồi khẽ bàn bạc.
“Mai lại đến g.i.ế.c cô ta!”
“Nhất định rồi, mai cùng đến!”
Tay tôi run rẩy thu dọn bếp nướng, sụp đổ ngồi thụp xuống.
Mấy người này bàn bạc có thể nhỏ giọng chút không! Tôi nghe thấy hết đấy!