Tôi Cùng Bạn Thân Công Lược Đại Boss Phúc Hắc - Chương 7.2-9
Cập nhật lúc: 2024-08-29 08:19:06
Lượt xem: 4,663
Im lặng một lúc, tôi tiếp tục bịa chuyện:
"Thật ra, là do Diệp Thanh Thanh bị cảm nặng, lây cho em, nhưng em không thể lây cho người khác được? Không tin, anh gọi điện hỏi thử xem."
Nói xong, tôi cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của hắn.
Thẩm Thanh Vụ yên lặng nhìn tôi, đôi mắt cụp xuống không nhìn ra cảm xúc gì.
Một lúc sau, hắn mới bước tới, cúi người nhìn tôi:
"Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh tự về nhà một chuyến."
Tôi mừng rỡ trong lòng, lập tức gật đầu đồng ý.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Không biết tại sao, sắc mặt Thẩm Thanh Vụ lại có chút u ám, hắn dặn dò tôi từng chữ một:
"Vãn Vãn, chờ anh về."
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, thở dài trong lòng.
Xin lỗi anh, Thẩm Thanh Vụ.
Chờ anh về, e là không gặp được em nữa rồi.
8
Con đường rời đi của tôi và Diệp Thanh Thanh không suôn sẻ. Giống như lần bỏ trốn trước, các loại quái dị trong thế giới vô hạn lưu đều bám theo chúng tôi.
Người phụ nữ tóc dài đột nhiên xuất hiện, con đường nhỏ dường như kéo dài bất tận, tiếng khóc cứ vang vọng bên tai.
Nếu không phải đã đổi kỹ năng bảo vệ mạng từ hệ thống trước đó, e là hai chúng tôi còn không ra khỏi khu vực thành phố.
Đá bay vật thể không rõ đang bò về phía chúng tôi, Diệp Thanh Thanh mặt mày tái nhợt hỏi tôi:
"Vãn Vãn, chúng ta vẫn chưa đến sao?"
Tôi hất cằm về phía xa, ra hiệu cho cô ấy nhìn về phía trước:
"Ở đằng kia, sắp đến rồi."
Cách đó vài trăm mét, có một cánh cửa bằng đồng cổ kính, đứng sừng sững giữa đường một cách kỳ lạ.
Có mục tiêu, hiệu suất của chúng tôi cao hơn hẳn.
Thật sự đứng trước cánh cửa đồng, tôi lại có chút do dự, quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Diệp Thanh Thanh.
Chỉ một cái liếc mắt, tôi đã biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cô ấy không nỡ rời xa Thẩm Sinh Diễm.
Mặc dù ban đầu là vì công lược, nhưng dù sao cũng ở bên nhau ba năm, cô ấy ít nhiều cũng có chút động lòng.
Tôi vẫn không nhịn được, cắn răng, nói:
"Diệp Thanh Thanh, cậu tỉnh táo lại đi! Tớ đã hỏi hệ thống rồi, bọn họ chỉ yêu người yêu định mệnh của mình.
"Chứ không phải chúng ta, những người công lược luôn lừa gạt bọn họ!"
Tôi nói những lời này, không chỉ là muốn mắng tỉnh Diệp Thanh Thanh, mà còn muốn mắng tỉnh chính mình.
Nói xong, tôi kéo cánh tay cô ấy đẩy vào trong cánh cửa đồng.
Nhưng ngay sau đó, sương mù đen kịt ập đến, quấn lấy eo Diệp Thanh Thanh, kéo cô ấy ra ngoài.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã ngã xuống đất.
Cơn đau dự kiến không xảy ra, một đôi tay từ phía sau đỡ lấy eo tôi, đỡ tôi dậy.
Trong nháy mắt, người đã bị quay lại, tôi nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Thanh Vụ mà tôi chưa từng thấy.
Mái tóc của người đàn ông bay phấp phới trong gió đêm, đôi mắt xếch lóe lên màu đỏ tươi, xung quanh là sương mù đen vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-cung-ban-than-cong-luoc-dai-boss-phuc-hac/chuong-7-2-9.html.]
Trong không gian yên tĩnh, hắn nhếch môi với tôi:
"Vãn Vãn, chẳng phải anh đã nói em ở nhà chờ anh sao?"
Lưng tôi lạnh toát, cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nhưng Thẩm Thanh Vụ lại bóp cằm tôi một cách không thể chối cãi, ép tôi nhìn thẳng vào đáy mắt lạnh lẽo của hắn.
Hắn vừa thất vọng vừa tức giận thở dài:
"Vãn Vãn, em là con mồi của anh.
"Muốn chạy đi đâu?"
9
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Thanh Thanh bỗng nhiên hét lên bên tai tôi:
"Trời ơi Vãn Vãn, chồng cậu là đại boss của thế giới!
"Cậu nhìn kỹ đi!"
Nếu không phải bị Thẩm Thanh Vụ giam cầm trong lòng, bây giờ tôi nhất định sẽ cho Diệp Thanh Thanh một cái liếc mắt.
Cậu nhận ra thì nhận ra đi, còn hét lên làm gì, sợ mình sống quá lâu sao.
Quay đầu lại, Diệp Thanh Thanh cũng giống như tôi, bị bắt giữ.
Chỉ có điều sắc mặt Thẩm Sinh Diễm càng lạnh nhạt hơn, xung quanh không phải sương mù đen, mà là những dây leo gai góc. Chỉ có mấy dây leo trói Diệp Thanh Thanh là trơn nhẵn.
Thật là chu đáo.
Tôi lập tức đáp lễ cô ấy:
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tớ.
"Nhưng chồng cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn là boss thứ hai của thế giới."
Hệ thống đã nói với chúng tôi về đặc điểm của boss trước khi đưa chúng tôi đến thế giới này, nhưng không cho chúng tôi biết ngoại hình.
Ngay cả đối tượng công lược, cũng là do chúng tôi tự mình chọn ngẫu nhiên.
Ai biết lại trùng hợp như vậy.
Hai người được chọn, đều là trùm cuối.
Nghe thấy lời tôi nói, mặt Diệp Thanh Thanh xịu xuống, khóc lóc nhìn Thẩm Sinh Diễm:
"Anh anh anh... anh sẽ không g.i.ế.c em chứ?"
Thẩm Sinh Diễm im lặng không nói, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô ấy.
Vì vậy Diệp Thanh Thanh càng khóc to hơn.
Chắc là cũng giống như tôi, cảm thấy tiếng khóc ồn ào, Thẩm Sinh Diễm nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó cúi người, hôn lên môi Diệp Thanh Thanh, còn nghe thấy hắn lạnh lùng nói: "Không cho phép khóc."
Tôi ngẩn người.
Nhưng rõ ràng, chiêu này rất hiệu quả, bởi vì Diệp Thanh Thanh không chỉ không khóc nữa, mà còn đỏ mặt.
Quay đầu lại, tôi vừa vặn đối diện với đáy mắt sâu thẳm của Thẩm Thanh Vụ.
Trong nháy mắt, tôi hiểu ý hắn, lập tức dứt khoát từ chối:
"Không cần đâu, em không khóc."
Tôi chỉ vào những nhân vật kỳ quái xung quanh đang vây thành một vòng tròn, như đang xem biểu diễn ở sở thú, chân thành đề nghị:
"Có oán hận gì, có thể về nhà rồi nói sau được không? Nhiều người nhìn như vậy.
"Em sẽ ngại."