Tôi Cùng Bạn Thân Công Lược Đại Boss Phúc Hắc - Chương 1-2
Cập nhật lúc: 2024-08-29 08:17:18
Lượt xem: 4,795
Tôi và cô bạn thân cùng xuyên vào thế giới vô hạn lưu. Cô ấy quyến rũ anh bác sĩ lạnh lùng u ám, còn tôi thì tiếp cận ngài tổng tài phúc hắc nho nhã.
Công lược ba năm trong nỗi lo sợ, độ hảo cảm vẫn chỉ có 50%.
Bạn thân: "Không muốn công lược nữa, hay là chúng ta bỏ trốn đi?"
Tôi: "Được, cậu đi thì tớ cũng đi."
Hai chúng tôi cầu xin hệ thống, dùng tất cả điểm tích lũy để đổi lấy cơ hội rời khỏi thế giới vô hạn lưu.
Ngay khi sắp trốn thoát, một bàn tay lạnh lẽo lại kéo tôi trở về.
Tổng tài hai mắt đỏ ngầu, cười lạnh lẽo:
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Con mồi nhỏ của anh, em muốn trốn đi đâu hả?"
Bạn thân hoảng sợ: "Chồng cậu là đại boss của thế giới!"
Tôi khóc không ra nước mắt: "Chồng cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn là đại boss thứ hai của thế giới."
1
Năm thứ ba sau khi tôi và bạn thân xuyên vào thế giới vô hạn lưu, chúng tôi đã buông xuôi.
Ba năm trước, tôi và cô ấy cùng bị kéo vào thế giới vô hạn lưu, dưới yêu cầu của hệ thống, bắt đầu công cuộc công lược.
Cô ấy quyến rũ anh bác sĩ lạnh lùng u ám, còn tôi thì tiếp cận ngài tổng tài phúc hắc nho nhã.
Cả hai đều là đàn ông cực phẩm, vừa đẹp trai, ít nói, cơ bụng tám múi, đêm đến còn có sức lực vô hạn.
Nhưng cẩn thận công lược ba năm, độ hảo cảm của hai người bọn họ lại đồng thời dừng lại ở mức 50%.
Sau đó, không tăng thêm nữa.
Nhìn thấy việc công lược thành công vô vọng, Diệp Thanh Thanh bèn than thở với tôi:
"Tớ không muốn công lược nữa, hắn là bác sĩ, về nhà rất muộn, lại luôn nồng nặc mùi m.á.u tanh. Như vậy mà vẫn không chịu buông tha cho tớ."
Tôi lập tức phụ họa:
"Đúng vậy, chồng tớ cũng thế, làm tổng tài nghiện rồi, động một tí là nói trên điện thoại, vậy thì g.i.ế.c quách đi. Buồn cười c.h.ế.t mất, hắn thật sự cho rằng mình là đại boss sao!?"
Sau một hồi im lặng, mắt Diệp Thanh Thanh sáng lên, cẩn thận hỏi tôi:
"Không muốn công lược nữa, hay là chúng ta bỏ trốn đi?"
Tôi: "Được, cậu đi thì tớ cũng đi."
Chỉ là một người đàn ông, không cần thì thôi.
Hai chúng tôi quyết định ngay lập tức, mỗi người xem xét điểm tích lũy trong hệ thống của mình. Không nhiều, nhưng bỏ trốn là đủ dùng rồi.
Sau một hồi cầu xin hệ thống, chúng tôi đều lấy được chìa khóa rời khỏi thế giới, chỉ còn thiếu nói lời chia tay.
"Khi nào đi?"
Tôi suy nghĩ một chút, trả lời chắc chắn:
"Chính là tối mai đi, bọn họ luôn đi họp vào lúc này. Họp họp họp, họp đến mất vợ mới biết thân. Tớ chờ xem hắn bị tức chết."
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh dưới ánh đèn mờ ảo, tổng tài cười âm trầm với tôi.
Tôi rùng mình một cái, lập tức lắc đầu không nghĩ nữa.
Kệ hắn cười hay không, tôi nhất định phải trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-cung-ban-than-cong-luoc-dai-boss-phuc-hac/chuong-1-2.html.]
2
Chờ ở nhà đến nửa đêm, Thẩm Thanh Vụ mới trở về.
Nhìn thấy hắn trong nháy mắt, lời chất vấn vốn chuẩn bị để hả giận lại nghẹn lại trong cổ họng.
Lý do không gì khác ngoài——Thẩm Thanh Vụ, vậy mà lại dẫn theo một người phụ nữ về nhà.
Công lược ba năm, mặc dù hắn lạnh nhạt với tôi, nhưng chưa bao giờ có tình cảm rắc rối với người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ, đây là kịch bản bạch nguyệt quang trong truyền thuyết trở về nước?
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, vẻ mặt của Thẩm Thanh Vụ vẫn bình thản, hắn chậm rãi cởi áo khoác ngoài. Ngược lại là cô gái trốn sau lưng hắn, e thẹn cười với tôi:
"Chị, chị yên tâm, em và anh Thẩm không có gì đâu.
"Em bị ngã trên đường, anh ấy không nỡ, nên tạm thời đưa em về.
"Chị, chị sẽ không giận chứ?"
Tôi hơi nhướng mày, trong lòng đã hiểu rõ.
Ồ, không phải bạch nguyệt quang, là trà xanh.
Tôi dùng ánh mắt liếc nhìn biểu cảm của Thẩm Thanh Vụ, hắn tuy nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Xem ra, hắn thật sự thích cô ta.
Ước chừng không bao lâu nữa, hai người sẽ nảy sinh tình cảm, ở vô số góc khuất mà tôi không nhìn thấy, quấn quýt si mê.
Bỏ trốn, quả nhiên là lựa chọn đúng đắn.
Đón ánh mắt khiêu khích của cô gái, tôi cười như không có việc gì, nhiệt tình nắm lấy tay cô ta:
"Sao có thể giận chứ? Chị còn mong em đến đây!"
Có cô thu hút sự chú ý của Thẩm Thanh Vụ, tôi mới có thể trốn thoát.
Để tạo không gian riêng tư cho bọn họ, tôi lập tức tìm cớ, quay về phòng.
Sau khi tắm rửa xong, tôi vốn định xem xem mối quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến đâu.
Vừa mở cửa, lại sững sờ tại chỗ.
Trên chiếc giường rộng lớn, cúc áo sơ mi của Thẩm Thanh Vụ đã cởi ra vài cúc, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn.
Hắn ngẩng mắt, vươn tay thon dài về phía tôi.
"Vãn Vãn, lại đây."
Nhớ đến ký ức mỗi lần bị hành hạ đến nửa sống nửa chết, tôi không nhịn được run rẩy, mím môi không nhúc nhích.
Thẩm Thanh Vụ lại như bị tôi chọc cười, hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt đen láy kìm nén cảm xúc đang cuộn trào. Giọng nói khàn khàn vang lên, vô cớ mê hoặc lòng người:
"Ngoan, lại đây.
"Đừng để anh nói lần thứ hai."
Tôi nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn cam chịu đi về phía vòng tay của người đàn ông.
……
Trong ánh sáng mờ ảo, Thẩm Thanh Vụ ôm chặt eo tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào tai. Tôi không nhịn được, âm thầm trợn trắng mắt.
Dẫn theo tiểu tình nhân về nhà, buổi tối còn muốn hành hạ tôi.
Hừ, đồ tra nam!