Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi có khả năng giúp người khác đọc suy nghĩ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-06 16:52:13
Lượt xem: 101

Gạt bỏ tiếng khóc trong phòng bệnh, tôi dẫn Giang Bạc ra ngoài, rất nhanh bị ba anh em nhà họ Tô đuổi theo: 

 

“Tô Lan Chi! Thấy anh không biết chào hỏi sao?” 

 

Anh trai lớn Tô Duy Lập chạy tới, thở hổn hển điều chỉnh lại cà vạt, đang định nói gì đó thì bị anh ba Tô Khâm Học vỗ nhẹ vào cánh tay. 

 

Anh ta hơi cứng lại, rồi hạ giọng: 

 

“Khụ khụ, về nhà thôi, tụi anh đều biết mọi chuyện rồi. Hai lần này là Giao Giao nhắm vào em, nhưng em cũng không phải... không đến nỗi độc ác vậy đâu nhỉ…”

 

“Cha vừa nói, về việc em dám nói tách ra khỏi Tô gia, ông đại lượng không bắt em xin lỗi. Em xem, cha vẫn còn nhớ đến em mà.”

 

“Còn về Giao Giao, em cũng nên thông cảm cho cô ấy. Từ nhỏ đã mất cha mẹ, một mình đến Tô gia, em còn thường xuyên bắt nạt cô ấy...” 

 

Tôi đột nhiên cắt lời: 

Trà Sữa Tiên Sinh

 

“Tô Duy Lập, anh biết tại sao trong tiệc đính hôn lần này lại có một đĩa tôm chiên cay kỳ lạ không?” 

 

Tô Duy Lập ngẩn ra: “Em nói gì?” 

 

Tôi cười: 

 

“Vì Tần Giao Giao muốn tôi phát bệnh.”

 

“Còn nhớ năm tôi 9 tuổi, cả nhà các anh đi du lịch, bỏ tôi lại một mình trong biệt thự nửa tháng không?” 

 

“Mọi người đi hết, biệt thự cắt nước cắt điện. Thứ tôi có thể ăn chỉ có một bát tôm chiên cay không biết vì sao còn sót lại trong tủ lạnh.”

 

Một người chờ đợi vô bờ bến. 

 

“Các người thật sự nghĩ rằng, việc buộc tôi cắt đứt quan hệ với nhà Sù chỉ vì một mình Qin Kiều Kiều sao? 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-co-kha-nang-giup-nguoi-khac-doc-suy-nghi/chuong-12.html.]

“Các người đều là những kẻ vô tội, bị lừa dối. Sau khi sự thật được phơi bày, các người có thể nhẹ nhàng nhảy ra, thản nhiên nói một câu ‘À, xin lỗi, tôi không biết’ rồi coi như xong sao?” 

 

Anh trai lớn Tô Duy Lập lập tức cứng đờ. 

 

Anh ta nhớ lại.

 

Hôm đó Giao Giao trở về nhà, trên người đầy bụi, khóc lóc nói chị gái đánh cô ấy. Để dỗ Giao Giao, cả nhà quyết định đi du lịch, đến lúc lên máy bay mới phát hiện Tô Lan Chi không có mặt. 

 

Họ gọi điện cho Lan Chi nhưng không liên lạc được. 

 

Kiều Kiều nói thấy chị Lan Chi đi chơi với bạn, họ tức giận vì Lan Chi không báo trước, nên không liên hệ nữa. 

 

Khi họ trở về nhà mới phát hiện, thực ra Lan Chi vẫn luôn ở nhà. 

 

Cô bị cô giúp việc vô tình nhốt trên gác mái, mãi mới leo qua cửa sổ xuống tầng hai, nhưng lại phát hiện biệt thự bị cắt nước cắt điện, cửa chính thì khóa chặt, mọi người đã rời đi. 

 

Cô sống sót suốt nửa tháng chỉ bằng nước kiếm được trong nhà, nước tiểu của mình và một bát tôm chiên cay trong tủ lạnh. 

 

Tô Duy Lập run rẩy toàn thân. 

 

“Mỗi lần tôi về nhà, trên bàn ăn luôn có món tôm chiên cay đó. Nhìn thấy món ăn ấy, tôi không thể nói ra lời, chỉ biết run rẩy, rồi bị các người mắng là không có giáo dục.” 

 

Món ăn này chính là nút khởi động nỗi ám ảnh tâm lý của tôi. 

 

Mọi người đều biết, nhưng không ai quan tâm. 

 

“Tần Giao Giao có hành hạ tôi, cũng là dưới sự đồng ý và dung túng của các người.”

 

“Cuối cùng, các người cũng tồi tệ như cô ta mà thôi! Tồi tệ đến tận xư))ơng t:ủy, bố”c mù#i, có d:òi b,ọ, nhưng vẫn muốn giả vờ cao quý trước mặt tôi. 

 

“Cho tôi về nhà? Các người chỉ xứng đáng quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ.”

 

“Mặt mũi nào mà các người nói chuyện với tôi kiểu đó?”

Loading...