Tội ác - 4
Cập nhật lúc: 2024-09-21 16:22:41
Lượt xem: 484
10
Tôi đến trung tâm mua sắm, mua một món quà và đi thẳng đến Trung tâm phụ sản Đảo Hạnh Phúc.
Khi tôi đến, Hà Lệ đang nằm trên giường chơi điện thoại, nước da cô ta hồng hào, tinh thần rất tốt, có vẻ như đang rất thoải mái ở chỗ này.
Hà Minh đang ôm đứa bé sơ sinh kia, nhẹ nhàng vỗ về, đôi mắt gần như nheo lại thành một khe hở. Ánh nhìn đó thực sự mang lại cho tôi cảm giác của sự vui mừng khi lần đầu được làm cha.
Nhìn thấy tôi đến, Hà Lệ nhanh chóng đặt điện thoại xuống và đứng dậy chào tôi.
"Chị dâu, em ở đây."
Tôi nhanh chóng đưa hộp quà cho mẹ và bé trong tay rồi đỡ Hà Lệ ngồi dậy.
"A Lệ, đây là suy nghĩ nhỏ của tôi. Cô biết đấy, tôi chưa bao giờ làm mẹ nên không biết nên mua gì."
"Chị đang nói cái gì vậy chị dâu? Bảo bối vừa mới về trời mà còn mang quà cho em. Em tin rằng anh trai và chị dâu sẽ sớm có thêm một đứa con."
Trong lòng tôi giễu cợt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra. Hà Minh cẩn thận bế đứa bé đưa lại trước mắt tôi.
"Tiểu Ngọc, nhìn xem, Lạc Lạc thật đáng yêu, đường nét thanh tú, đôi mắt đẹp, lớn lên nhất định sẽ là một đứa bé xinh đẹp."
Tôi quay đầu lại và nhìn Lạc Lạc một cách cẩn thận.
Giống nhau thật.
Lạc Lạc và Hà Minh rất giống nhau, mắt, lông mày và mũi của họ giống hệt nhau.
"Hà Minh, anh có để ý không? Lạc Lạc trông giống hệt anh đấy."
Tôi cố ý nói điều này, nhưng mắt tôi lại dán chặt vào họ, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.
Hà Minh sửng sốt một lát, môi mấp máy không biết trả lời thế nào. Hà Lệ thì mỉm cười đón lấy đứa bé từ tay Hà Minh, không e ngại những cảm xúc kỳ quái trong lời nói của tôi.
Cháu trai giống cậu là chuyện bình thường.
Ừm, khó mà nói cháu trai giống cậu hay còn ẩn chứa điều gì khác.
Tôi đang mở miệng thì mẹ chồng bước vào, nhìn thấy tôi, bà ta lạ lùng liếc nhìn bụng tôi.
"Mạnh Ngọc, sao cô lại ở đây?"
"Mẹ, Tiểu Ngọc vừa tới thăm đứa nhỏ."
"Có gì để xem chứ? Về đi."
Mẹ chồng tôi như đ**iên, thô lỗ đuổi tôi ra khỏi phòng, vừa nói vừa đẩy tôi.
"Cô vừa mất một đứa con, là người xui xẻo. Làm sao có thể đến thăm đứa bé? Trẻ con dưới một tháng tuổi là quý giá nhất. Cô đừng làm ảnh hưởng đến đứa cháu ngoan của tôi."
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/toi-ac/4.html.]
Bà ta mải kéo tôi mà không để ý rằng tôi đã lén lấy một chiếc túi vải nhỏ trên người mình.
"Thả tôi ra, bà phù thủy già mê tín, bà biết mình đã làm được điều tốt gì mà."
Tôi hất tay bà ta ra, nghĩ đến đứa con vừa mất, tôi tức giận đến mức không thể không chửi rủa.
Không chịu thua kém, bà ta dừng lại trước cửa, chống tay lên hông và hét lên.
"Ai, ngay cả một đứa bé cô cũng không giữ được, còn là phụ nữ sao? Nhà họ Hà chúng tôi đã chịu đủ tám kiếp xui xẻo mới cưới được loại phụ nữ xui xẻo như cô."
Một đám đông những người tò mò nhanh chóng vây quanh.
Tôi không thích tranh luận với một phụ nữ nông thôn ở nơi công cộng nên nhấc túi lên, quay người bỏ đi.
Lúc này, người nhà Hà Minh đều đang bận rộn ở bệnh viện. Tôi lái xe thẳng tới quê hắn.
Tôi sẽ về quê hương để tìm hiểu sự thật.
Nếu cái c.h.ế.t của con tôi quả thực có liên quan đến mẹ chồng tôi, tôi sẽ không bao giờ để bà thanh thản. Còn Hà Minh, anh phải trả giá vì đã làm theo lời mẹ mình và dùng ma thuật tà ác để gi**ết ch**ết con mình.
Quê của Hà Minh ở một huyện nhỏ, huyện này không lớn lắm, gia đình Hà Minh sống ở một trong những khu dân cư tốt nhất trong huyện, rất dễ tìm.
Theo trí nhớ của mình, tôi đã đến trước cửa nhà Hà Minh. Tôi lấy chiếc chìa khóa lấy trộm từ hành lý của bà ta và mở cửa dễ dàng.
Đề phòng chuyện Hà Minh có thể lén lút lắp camera ở nhà, tôi cố ý tắt công tắc điện trước khi bước vào cửa.Dưới ánh đèn pin, tôi đi loanh quanh trong nhà.
Nhà của Hà Minh không rộng, có ba phòng ngủ và một phòng khách bình thường, trang trí trong nhà cũng không có gì đặc biệt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Kỳ lạ là, ngôi nhà trông như thể không có người ở trong nhiều tháng rồi. Có một lớp bụi mỏng phủ trên bệ cửa sổ, bàn và các đồ nội thất khác. Cửa sổ cũng đóng chặt, trong không khí thoang thoảng mùi mốc.
Chỉ có một khả năng, mẹ chồng và Hà Lệ không sống ở đây, ít nhất tầm 3 tháng.
Có gì đó không ổn, rất lạ.
Tôi chợt nghĩ ra một khả năng, đó là mẹ chồng và con gái bà ta không an thai ở đây mà về quê.
12
Gia đình Hà Minh vốn sống ở một vùng quê hẻo lánh, bố mẹ hắn kiếm sống bằng nghề nông. Sau đó, bố hắn bắt đầu kinh doanh nhỏ ở bên ngoài và kiếm bộn tiền.
Căn nhà ở trung tâm huyện này được mua khi Hà Minh mười hai tuổi. Nhưng chỉ sống ở đó được vài năm, bố hắn qua đời vì bạo bệnh.
May là ông đã để lại một khoản tiền tiết kiệm cho ba người, giúp anh em Hà Minh học xong đại học.
Theo lý thuyết, Hà Lệ đã bước sang ba tháng cuối của thai kỳ, đây là thời điểm quan trọng trong quá trình mang thai.
Tại sao Hà Lệ và mẹ cô ta lại từ bỏ điều kiện y tế tương đối đầy đủ ở huyện và chọn sống ở vùng nông thôn với điều kiện đi lại bất tiện?
Bụng Hà Lệ to, muốn đi khám thai phải mất một tiếng rưỡi để lái xe từ vùng nông thôn đến thị trấn, và dọc đường đi có những con đường núi hiểm trở. Nghĩ thế nào thì nó cũng bất tiện với thai phụ.
Tôi cẩn thận lục lọi khắp nhà, cố gắng tìm ra một số manh mối khác để giải đáp những nghi ngờ trong lòng.