TÌNH YÊU KHÔNG THỂ DIỄN TẢ BẰNG LỜI - C6
Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:19:30
Lượt xem: 919
9.
Tôi nên trả lời thế nào đây.
Nhắm mắt lại, chỉ có chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống.
Phó Tư đi rồi.
Hắn kéo dài thời gian thuê phòng thêm ba đêm.
Nói tôi có thể chơi thêm vài ngày, nhưng hắn còn có việc, phải đi trước.
Lựa chọn rời đi giữa chừng cũng là muốn giải quyết vấn đề ở đây.
Việc tôi và Phó Tư chia tay là điều khó tránh khỏi, một khi hắn hạ quyết tâm, sẽ không có ý định kéo dài nữa.
Chỉ là Phó Tư không nghĩ tới, trong nháy mắt hắn đóng cửa lại, tôi ngừng khóc.
Những tôi nhớ kỹ câu nói kia của hắn: “Đầu óc của tôi rất loạn, chúng ta tách ra là tốt nhất.”
Tôi đây, hình như còn một bước nữa phải làm.
10.
Một tháng sau, tôi từ Bắc Hải trở về.
Tôi gửi tin nhắn cho hắn, nói muốn gặp hắn lần cuối cùng, giữa những dòng chữ đã bày tỏ ý tứ muốn giữ hắn lại.
Tôi chọn một ngày khá tốt.
Hôm đó là Valentine.
Tôi trở về, ngồi xổm trong tòa nhà Phó thị hai ngày.
Phó Tư mỗi ngày đều tan tầm rất muộn, nhưng lúc lên xe, hắn đều sẽ chờ một lúc, đến khi cô gái kia từ công ty đi ra, lên xe của hắn.
Tôi biết mình đã thua cô gái này.
Hắn chở cô ta, trước tiên đến nhà hàng ăn cơm, sau đó hoặc là cùng đi quán bar, hoặc là cơm nước xong, đưa cô ta về nhà.
Rồi hắn mới về nhà.
Nhưng hiện tại hắn lại trở về một căn biệt thự khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-khong-the-dien-ta-bang-loi/c6.html.]
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Có lẽ là vì sợ hãi việc trở về đụng phải tôi đang ở đó thu dọn đồ đạc.
Về phần bọn họ đã phát triển tới bước nào, tôi không biết rõ ràng, nhưng sớm muộn gì cũng vậy.
11.
Nơi tôi hẹn cũng rất thú vị, đó là ở một thành phố cổ.
Nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao lúc đó hắn lại coi trọng tôi, một nhân viên phát tờ rơi bán thời gian.
Lúc đó, tôi còn rất nghèo.
Vừa tốt nghiệp, tiền lương thực tập thấp, đóng tiền thuê nhà, cơm áo gạo tiền, cuộc sống thật sự rất căng thẳng.
Cho nên buổi tối tan tầm, tôi cũng sẽ tìm việc làm thêm cho mình.
Mặt trời dần dần lặn xuống.
Du khách cũng dần dần rời đi.
Hai người lính khắc đá ở cửa, uy nghiêm đứng đó.
Trời cũng hơi lạnh.
Tôi đút tay vào túi, dậm đôi chân cứng ngắc của mình.
Hắn sẽ không đến nhỉ.
Đây cũng là kết quả tôi dự đoán.
Bên bờ sông đã có người b.ắ.n pháo hoa.
Tôi quay đầu, thành phố đã vắng tanh.
Bóng đêm cũng buông xuống.
Tôi gãi gãi tay, định ra nhà ga.
Đồ đạc tôi đã đóng gói xong, đang cất giữ ở nhà ga.
Không ngờ, một bóng dáng quen thuộc bước xuống xe lao tới đây.