Tình Yêu Không Ở Lại - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:47:58
Lượt xem: 15
7
Trong phòng bệnh, cảnh sát rất nhanh đã đến.
Trên mặt Du Nhiễm vẫn mang vẻ đắc ý nhưng biểu cảm của cô ta lập tức biến mất không còn dấu vết.
Cô ta hoảng hốt, vội vàng giải thích với cảnh sát:
“Tôi không cố ý, tôi không biết cô ấy mang thai… Bạn trai tôi có mặt ở đó, anh ấy có thể làm chứng cho tôi...”
“Cô Du tiểu thư, tôi cần phải nhắc nhở cô rằng, tôi và Chu Ngôn vẫn chưa ly hôn. Trước tiên anh ấy là chồng tôi, sau đó mới là người bạn trai mà cô gọi.”
Tôi bình tĩnh mở miệng: “Việc cô có biết tôi mang thai hay không không ảnh hưởng đến việc cô gây ra tổn thương cho tôi.”
“Cả hành lang bệnh viện không chỉ có camera giám sát mà còn có nhân chứng.”
Tôi dừng lại một chút, nhìn về phía cảnh sát,
“Tôi sẽ kiện cô.”
“Y Y.”
Tôi vừa nói xong, Chu Ngôn cuối cùng cũng mở miệng:
“Em đừng làm vậy, được không?”
Tôi lại nhìn về phía anh ta.
“Anh cảm thấy thế nào, Chu Ngôn? Anh là chồng em, đối với một người cố ý đẩy em ngã, khiến cho em sẩy thai, anh có thấy cách em xử lý chuyện này là không đúng sao?”
Anh ta không thể phản bác, chỉ có thể khó khăn mở miệng:
“Nhiễm Nhiễm… Du Nhiễm còn trẻ, vẫn đang đi học, em thật sự muốn kiện cô ấy sao? Em sẽ hủy hoại tương lai của cô ấy.”
“Là anh sai, tất cả đều là anh sai. Y Y, em nể tình đêm đó anh cứu em một lần...”
Tôi cúi đầu.
Tôi vốn nghĩ rằng trái tim đã đau khổ đến mức không thể đau hơn nữa nhưng hóa ra vẫn cảm thấy đau đớn đến như vậy.
Khi nguy hiểm ập đến, Chu Ngôn vẫn lao vào cứu tôi.
Cũng sẽ dùng việc này như một điều kiện để thương lượng, cầu xin tôi tha cho tình nhân của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-khong-o-lai/chuong-8.html.]
Ánh đèn trắng trong phòng bệnh chiếu xuống, ánh sáng làm nổi bật khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn của Chu Ngôn.
Tôi lại ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh ta, giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ta.
“Tôi có thể không kiện nhưng anh đã sai trong chuyện hôn nhân này, nên phải nhượng bộ khi phân chia tài sản. Chắc là không vấn đề gì, phải không, Chu Ngôn?”
Anh ta đột nhiên ngẩn người, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Ý em là gì, Y Y?”
Tôi nhìn anh, không vội vàng mở miệng, cuối cùng có thể nói ra lời mà tôi đã không dám nói vào buổi tối hôm đó trước trận động đất.
“Chu Ngôn, chúng ta ly hôn đi.”
8
Sắc mặt Chu Ngôn tái nhợt, gần như lộ rõ sự hoảng loạn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi từ ánh mắt của anh ta thấy được một chút mất mát nhưng lại như có nước mắt lấp lánh.
“Y Y, anh không muốn ly hôn với em.”
Anh ta nói, giọng nói lộn xộn: “Anh vẫn yêu em, anh vẫn yêu em…”
Nói đến một nửa, nhìn thấy tôi ngồi trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, đột nhiên anh không thể nói tiếp được nữa.
Tôi nghĩ anh ta cũng nhất định nghĩ tới.
Vì thiếu thốn tình thường từ thuở nhỏ, chúng tôi vẫn luôn muốn có một đứa con.
Chỉ cần có đứa con này, rồi tôi sẽ trao cho anh ta toàn bộ thế giới tốt đẹp nhất, không giữ lại gì cả.
Sau một năm kết hôn, tôi đã mang thai.
Khi đó công ty của Chu Ngôn gặp phải vấn đề, bị cố ý làm khó.
Anh ta khắp nơi cầu xin nhưng cũng luôn vấp phải trắc trở.
Tôi từ công việc của mình mở rộng mối quan hệ, cuối cùng vất vả lắm mới tìm được một người có thể giúp đỡ.
Để thể hiện thành ý, ngay trước mặt đối phương, tôi đã uống một bình rượu trắng.
Người đó cuối cùng đồng ý giúp đỡ.
Nhưng đứa con của chúng tôi thì không còn.