TÌNH YÊU HẾT HẠN - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-11-15 06:21:53
Lượt xem: 4,009
21
Trong lúc đứng ở cửa đợi xe, Chu Mục mở lời xin lỗi tôi:
"Xin lỗi Cầm Cầm. Anh hẹn em ra ngoài, lại gặp phải chuyện bực mình. Nếu em rảnh thì…… Chúng ta ngày mai lại……"
"Ngày mai không rảnh."
Tôi cắt ngang lời anh ấy.
Không khí dường như trở nên loãng hơn.
Tôi kéo thanh tiến độ của video vừa quay lúc nãy, chuẩn bị gửi cho cảnh sát.
Lại ngẩng lên, mới phát hiện Chu Mục vẫn luôn nhìn tôi.
Vết bẩn đậm màu trên chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn đó, tóc anh ấy rũ xuống, đôi mắt phượng xinh đẹp khép hờ.
Ánh mắt lúc ẩn lúc hiện, như sóng cuồn cuộn.
Lại như ánh sáng vỡ vụn.
Tôi thấy đuôi mắt anh ấy đỏ hoe.
Giọng nói lại run rẩy đến vỡ vụn:
"Tại sao em không tức giận?"
Tôi quen Chu Mục hơn hai mươi năm rồi.
Bám theo sau m.ô.n.g anh ấy hơn mười năm.
Anh ấy luôn ôn hòa, luôn bình tĩnh, luôn tự chủ.
Đáng tin cậy như một người anh trai.
Anh ấy tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay tôi, nhưng không dám dùng sức.
Bóng người áp xuống.
Nhưng lại như tòa tháp pha lê sắp đổ.
"Cô ta nói địa chỉ là em đưa cho cô ta. Cầm Cầm. Tại sao em không tức giận?"
"Em trách anh được không?"
"Em mắng anh, em đánh anh."
"Em cãi nhau với anh một trận."
"Em muốn gì anh cũng cho em ——"
"Xin em đấy."
Anh ấy gục đầu lên vai tôi, mơ hồ có cảm giác ẩm ướt truyền đến.
"Xin em đấy Cầm Cầm."
"Cái gì cũng được, cái gì cũng được."
"Chỉ cần em đừng bỏ anh……"
Gió cuối đông thổi vào mặt, vẫn còn chút lạnh lẽo.
Tôi bị hương gỗ đàn hương trên người Chu Mục bao phủ.
Anh ấy ôm quá chặt.
Hơi thở nóng bỏng cứ chui vào cổ áo tôi.
Nhưng tôi chỉ giữ nguyên tư thế cứng nhắc này, như một người gỗ.
Chu Mục không chịu buông tay.
Tôi biết anh ấy đang đợi tôi lên tiếng.
Nhưng tôi không nói gì.
22
Ngày hôm sau Chu Mục như không có chuyện gì xảy ra, vẫn dậy sớm làm bữa sáng cho tôi.
Tôi đi vội, không kịp ăn.
Sau khi tôi đến công ty, anh ấy lại đặt đồ ăn ngoài cho tôi.
Đồng nghiệp bước vào văn phòng tôi, nuốt nước bọt: "Chị Cầm, bữa sáng này chị ăn hết được không vậy?"
Tôi cười, hỏi cô ấy: "Đói không? Có muốn ăn chút không?"
Mắt cô ấy sáng lên: "Cảm ơn chị Cầm!"
Lúc đến gần, cô ấy liếc thấy tờ giấy nhắn trên hộp đồ ăn.
Trên đó Chu Mục ghi chú bảo tôi ăn cơm cho đàng hoàng.
Cô ấy vừa định mở miệng, tôi đã nhanh tay hơn xé tờ giấy đó vứt đi.
Cô ấy lập tức ngậm miệng, im lặng ăn.
Chu Mục tan làm lại đến đón tôi.
Như thể bản thân không có việc làm vậy.
Xe dừng ở cửa công ty, lại khiến một số đồng nghiệp ghen tị vì tôi tìm được người chồng tốt.
Tôi chào tạm biệt từng người, rồi mới mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Chu Mục đưa cho tôi một chai lê đường phèn nóng:
"Hôm qua nghe em hình như hơi ho."
"Cảm ơn."
Tôi nhận lấy, tiện tay đặt bên cạnh cửa xe.
Hai chúng tôi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, duy trì sự hòa bình trên bề mặt.
Cho đến khi về nhà.
Lúc xuống xe, Chu Mục không đi theo, mãi đến khi tôi đến cửa nhà, anh ấy mới lên lầu.
Trong tay vẫn cầm chiếc cốc giữ nhiệt mà anh ấy đưa cho tôi lúc mới lên xe.
"A."
"Xin lỗi."
"Em để bên cửa phụ, không cẩn thận quên mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-het-han/chuong-9.html.]
Chu Mục không nói gì.
Đứng dưới bậc thang ngước nhìn tôi.
Anh ấy đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Mãi sau, tôi mới nghe thấy anh ấy lên tiếng:
"Cầm Cầm."
"Em không nhắc đến chuyện ly hôn, là vẫn quan tâm đến anh."
"Đúng không?"
Tôi dời mắt khỏi khuôn mặt anh ấy.
Nhìn vào khoảng không.
"Sai rồi."
Tôi cười đáp.
Tại sao cứ phải truy hỏi?
Tại sao cứ phải để tôi nói rõ ràng với anh, rằng tôi không yêu anh nữa?
Người trưởng thành hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn duy trì lớp vỏ bọc lịch sự, tại sao cứ phải xé toạc nó ra chứ?
Thế giới của người trưởng thành liên quan đến quá nhiều lợi ích ràng buộc.
Tình yêu của tôi dành cho Chu Mục, đã c.h.ế.t vào ngày đọc xong bài đăng đó.
Bỏ đi tình yêu.
So sánh giữa hôn nhân và ly hôn, cái nào mang lại lợi ích lớn nhất cho tôi.
Cuối cùng rút ra kết luận, với điều kiện tôi chưa rung động với người khác, thì hôn nhân với Chu Mục có thể giúp tôi có được nhiều lợi ích hơn.
Mối quan hệ, nguồn lực mà Chu Mục có thể mang lại cho tôi…… là lý do tôi ở lại.
Doanh nhân theo đuổi lợi ích.
Nếu tình cảm cần tấm lòng chân thành không màng đến bất kỳ lợi ích nào.
Vậy thì sau khi tình cảm biến mất, tôi chỉ còn lại sự toan tính với Chu Mục.
Tôi nhìn Chu Mục, mỉm cười.
Ánh mắt không né tránh.
"Tôi chỉ đang tận dụng thôi. Anh không hiểu sao? Chu Mục."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Hôn nhân của chúng ta sớm đã không còn tình yêu nữa rồi."
Còn lại là sự toan tính, là sự níu kéo hối hận muộn màng.
Là một mối quan hệ lạnh lẽo, chỉ được duy trì bởi pháp luật.
Chu Mục loạng choạng lùi lại một bước.
Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ tức giận.
Sẽ nổi điên.
Nhưng anh ấy không.
Anh ấy như hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt xuống tất cả cảm xúc.
Giọng anh ấy rất nhẹ.
Như cánh bướm rung động, nhẹ đến mức dường như không tốn chút sức nào cũng có thể bẻ gãy:
"Không sao…… Không sao."
"Chỉ cần em không nhắc đến chuyện ly hôn……"
"Bây giờ thì sẽ không."
Tôi mỉm cười.
Không chút lưu tình bẻ gãy đôi cánh của con bướm.
"Đợi đến khi tôi gặp được người khiến tôi rung động lần nữa, thì chưa chắc đâu."
"Không được!"
"Không thể!"
Chu Mục trong phút chốc sụp đổ.
"Em không thể như vậy ——"
"Cầm Cầm."
"Anh yêu em."
"Em không thể yêu người khác."
"Cầm Cầm ——"
Tôi không có hứng thú xem anh ấy phát điên.
Trực tiếp mở cửa nhà đi vào.
"Chu Mục. Đừng phát điên nhanh thế."
23
Tình cảm không thể kiểm soát.
Chỉ là không có lý nào sau khi bị tổn thương lại cứ nắm chặt không buông.
Mười năm tôi thầm mến Chu Mục không phải giả.
Nhưng tôi hiểu hơn ai hết.
Phải yêu bản thân mình trước khi yêu người khác.
Nếu thực sự yêu anh ấy đến mức mất hết lý trí.
Tôi đã không do dự lựa chọn tương lai của mình khi ra nước ngoài.
Con đường tình cảm gập ghềnh, khó tránh khỏi vấp ngã.
Nhưng tôi mãi mãi có dũng khí để yêu lại và sự quyết đoán để không quay đầu.
Bởi vì tôi ——
Mãi mãi yêu bản thân mình nhất.