Tình yêu đẫm máu - 9
Cập nhật lúc: 2024-07-05 18:46:59
Lượt xem: 1,193
Nói thật, giọng điệu kiêu ngạo của cô ấy có chút khó chịu, tôi đứng dậy đưa cho cô ấy một chai nước khoáng, cô ấy ngồi trên ghế sô pha, nhìn quanh nhà rồi cười: “Chị ơi, em không muốn làm phiền chị. Đúng vậy, nhưng chị cũng biết hiện tại em là người duy nhất ở bên anh Trần, em muốn biết thêm về sở thích của anh ấy nên đến xin lời khuyên của chị. Chị đừng tức giận.”
Tôi nhìn cô ấy rồi mỉm cười, lấy một tờ giấy viết ra một số thói quen sinh hoạt của Trần Hoành Bá.
Cô ấy ngơ ngác nhận lấy, tôi nghĩ chắc cô ấy chỉ muốn cho ra oai thị uy với tôi, nhưng không ngờ tôi lại hợp tác như vậy.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi đã tự mình đưa cô ấy ra ngoài.
Khi tiễn cô ấy đến cửa, không ngờ lại đụng phải Trần Hoành Bá.
Trần Hoành Bá đã lâu không trở lại, ánh mắt hắn chuyển từ tôi sang Vương Lâm Quân rồi dừng lại.
Sắc mặt Vương Lâm Quân thay đổi, tựa hồ đang giả vờ bình tĩnh. Tôi nghĩ Trần Hoành Bá có lẽ không biết cô ấy đến gặp tôi. Đúng là một đứa trẻ, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.
Trần Hoành Bá mang giọng điệu không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh nói: “Em tới đây làm gì?”
Vương Lâm Quân gượng cười, giọng điệu vừa sợ hãi vừa nịnh nọt: “Em... em chỉ tò mò thôi.”
“Tò mò gì ?”
Nụ cười trên mặt Vương Lâm Quân không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng, tựa hồ có chút tủi thân nói: “Em thừa nhận là do em ghen, em yêu anh, cho nên em muốn biết tất cả về an, quan hệ của anh và chị ấy, ngôi nhà của hai người... Nếu anh tức giận, đánh c.h.ế.t em là được.”
Tôi đứng im lặng, rồi nghe thấy tiếng cười của Trần Hoành Bá.
Hắn tựa hồ rất có hứng thú với việc này, trên mặt nở nụ cười nửa miệng, chỉ nhìn Vương Lâm Quân sau một lúc lâu mới nói: “Nếu em tò mò như vậy, vậy thì có thể chuyển vào.”
Vương Lâm Quân rơi nước mắt. Cô ấy c.h.ế.t lặng và cười rạng rỡ vì vui sướng, “Cái... cái gì?”
Trần Hoành Bác quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tối sầm, lịch sự hỏi ý kiến tôi: “Khương Niên, em có ý kiến gì không?”
Tôi lắc đầu.
Vương Lâm Quân có lẽ muốn thử điểm mấu chốt của Trần Hoành Bá, ngập ngừng nói: “Nhưng... nhưng em, nếu em chiếm chỗ của chị ấy, chị ấy sẽ rất tức giận, hơn nữa em... em không thích sống chung với người khác.”
Trần Hoành Bá mỉm cười với ánh mắt trìu mến.
Sau đó hắn lại nói với tôi: “Khương Niên, vậy em nên dọn ra ngoài đi.”
Tôi đã bị “trục xuất” như vậy.
“Lãnh cung“ đến sớm hơn dự kiến. Trần Hoành Bá khá nhân từ với tôi, có lẽ vì đã ở bên nhau nhiều năm, hắn xếp tôi vào một biệt thự ở lưng chừng núi với những ngọn núi đẹp và nước trong vắt. Phong cảnh rất đẹp và không khuyết điểm nào ngoại trừ việc rất khó tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-dam-mau/9.html.]
Tôi nhìn những ngọn núi, mặt nước và những đám mây trên bầu trời.
Tôi cũng thỉnh thoảng theo dõi tin tức liên quan đến hắn.
Ví dụ, một ông trùm bất động sản nổi tiếng đã qua đời.
Chẳng hạn, hai người con trai của ông mâu thuẫn và thường xuyên xảy ra tranh chấp. Người ta đang hỏi liệu Thành phố A có sắp trải qua một cuộc cải tổ lớn hay không.
Một ví dụ khác, một t.h.i t.h.ể phụ nữ không thể nhận dạng được được tìm thấy trong thùng rác trong một con hẻm trên phố. Sau khi so sánh DNA, người ta xác định được nạn nhân là Vương *** Quân, họ đăng báo để người nhà cô đi nhận thi thể.
Trong vòng vài ngày, người ta tìm thấy thêm hai xác c.h.ế.t trong một con hào, một phụ nữ trẻ và một cậu bé năm tuổi, được cho là người tình và con riêng của Trần Hoành Thọ.
Ồ, Trần Hoành Thọ là anh cả của Trần Hoành Bá.
Đêm đó tôi gặp ác mộng, khi tỉnh dậy đã thấy một người ngồi ở đầu giường.
Tiếng hét của tôi nghẹn lại trong cổ họng, bởi bóng người đen tối vỗ nhẹ vào chăn của tôi an ủi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Khương Niên, đừng sợ, là anh đây.”
Trần Hoành Bá đã nói với tôi rất nhiều điều.
Hắn nói rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
Hắn bảo tôi hãy chăm sóc bản thân thật tốt.
Hắn nói rằng khi mọi việc ổn thỏa, hắn có thể cưới tôi.
Cuối cùng hắn nói: “Đừng sợ, Khương Niên, cứ đợi đi.”
Tôi đặt tay lên chăn hỏi hắn: “Vương Lâm Quân đâu?”
Hắn cười và đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, sau khi ánh mắt đã quen với bóng tối, tôi lờ mờ nhìn thấy đường nét của hắn, hắn nói với tôi: “Chỉ là giả vờ để dụ con hổ ra khỏi núi thôi”
Tôi dừng lại và không nói gì.
Cuối cùng, trước khi hắn rời đi, tôi đã ngăn hắn lại và nói: “Trần Hoành Bá, đừng tranh đoạt nữa. Chúng ta cùng nhau ra nước ngoài được không?”
Hắn nói: “Không thể trở lại được nữa Khương Niên, em yên tâm, sau này sẽ không có người nào ức h.i.ế.p chúng ta nữa.”
Sau đó hắn nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, nói: “Khương Niên, nếu anh không quay lại tìm em thì hãy đến nhà chúng ta tìm hộp đựng đồ trong phòng chứa đồ, trong đó có đồ anh để lại cho em.”
Đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Trần Hoành Bá.
Trần Hoành Bá đã bị cảnh sát b.ắ.n c.h.ế.t khi hắn đến tìm tôi.