Tình yêu đẫm máu - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-05 18:40:38
Lượt xem: 813
Tôi có cảm giác như tôi và Trần Hoành Bá đang sống trong một giấc mơ đẹp do những chùm tia màu vàng cháy gây ra, hay như những bong bóng hư ảo, được bao bọc bởi một lớp vỏ hạnh phúc, giam cầm hắn và tôi trong giấc mơ viễn tưởng này.
Đôi khi tôi thậm chí còn cảm thấy ngây ngất khi nhìn Trần Hoành Bá đang mỉm cười bên cạnh, tôi cảm thấy tất cả chúng tôi đều bình thường.
Tôi thậm chí còn cảm thấy rằng hắn an toàn và có thể được yêu thích.
Đôi khi tôi thở dài trong lòng và nghĩ: Thế là được, thế là được.
Hắn rất tốt với tôi nên cứ như vậy đi.
Cho đến một ngày Trần Hoành Bá đến đón tôi.
Khi tôi đi xuống, hắn đang nghe điện thoại, tôi không biết hắn nói gì, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng hắn nói rất nhẹ nhàng, như thể đang thảo luận tối nay ăn gì, giọng điệu nhẹ nhàng trả lời bên kia.
“Vậy thì chặt từng ngón tay của vợ anh ta, mỗi ngày gửi cho anh ta một cái xem anh ta có nói gì không.”
Tôi đứng trên cầu thang phía sau hắn, phát ra một chút tiếng động vì run rẩy.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay lại nhìn tôi với nụ cười dịu dàng, như thể người thản nhiên ra lệnh cho người của mình chặt ngón tay vợ người khác trong điện thoại không phải là hắn.
Hắn thậm chí còn không tránh né khi tôi nghe cuộc điện thoại của hắn và hắn cũng không giải thích điều đó.
Tôi không biết liệu hắn có nhìn thấy bàn tay run rẩy của tôi không.
Hắn chỉ dừng lại khi mắt lướt qua đôi bàn tay run rẩy của tôi và hỏi tôi rất nhẹ nhàng: "Thí nghiệm đã xong chưa? Tối em ăn gì?"
Tôi không đáp lại.
Sau đó tôi gặp người đàn ông trong điện thoại.
Trong chuồng chó do Trần Hoành Bá nuôi, anh ta bị cắn xé.
Hắn đứng một cách trịch thượng trước chuồng chó, vẻ mặt tàn nhẫn và lạnh lùng. Hắn ngắm nhìn khung cảnh đó, thậm chí còn có cảm giác thích thú khi nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Còn vợ và đứa con trai tám tuổi của anh ta thì sao?”
Trần Hoành Bác chỉ cụp mắt liếc một cái làm sắc mặt tái người đàn ông đó nhợt bước sang một bên nói: "Tôi hiểu rồi."
Đây là lần đầu tiên tôi phải đối mặt với sự tàn ác của Trần Hoành Bá.
Tôi không biết tại sao Trần Hoành Bá lại trở nên như vậy.
Tôi vẫn nhớ hắn rất lâu trước đây, vào ngày tôi gửi thông báo cho hắn.
Hôm đó sau khi rời khỏi nhà hắn, tôi cảm thấy có chút mềm lòng nên lấy hộp thuốc từ nhà mang đến.
Hắn giữ im lặng trong khi tôi chữa trị vết thương cho hắn. Cuối cùng, tôi thu hết can đảm để mỉm cười với hắn và nói: "Không sao đâu. Đừng sợ. Hai tháng nữa trường sẽ khai giảng và cậu sẽ có thể rời khỏi ngôi nhà này. "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-dam-mau/6.html.]
"Thành tích của cậu tốt như vậy, tương lai cậu sẽ có một khởi đầu mới, sẽ không có người bắt nạt cậu nữa."
Tôi sẽ luôn nhớ đến đôi mắt của Trần Hoành Bá khi đó, trong suốt như những hạt thủy tinh. Hắn mím môi, khẽ mỉm cười và hỏi tôi: "Thật sự sẽ không có ai bắt nạt tôi nữa chứ?"
Tôi gật đầu một cách trịnh trọng.
Vì vậy hắn gật đầu và nói được thôi, hẹn gặp cậu ở trường đại học.
Tôi không biết liệu năm hắn bỏ học có phải là năm khởi đầu cho một sự thay đổi lớn trong tính cách của hắn hay không, chẳng hạn như người anh thứ hai rơi xuống vách đá và chết, hay người anh cả bị đưa đi biệt xứ.
Tôi thậm chí còn không biết trong số những công việc kinh doanh mà hắn đang điều hành có bao nhiêu có thể được tính minh bạch.
Thậm chí, trong tay hắn, rốt cuộc có bao nhiêu mạng người.
Tất cả những gì tôi biết là có lẽ tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.
Ý nghĩ này đã được xác nhận sau khi tôi tốt nghiệp. Trần Hoành Bá đã nói với tôi: "Tại sao phải đi làm? Khương Niên, ở lại với anh đi, không cần đi làm hay xã giao, em có anh là đủ rồi."
6.
Tôi không biết người ta sẽ làm gì khi tuyệt vọng.
Mãi về sau, sau khi bị thôi miên, trí nhớ của tôi về ký ức này rất mỏng manh. Chỉ khi gọi tên Trần Hoành Bá tôi mới nhớ lại một chút.
Tôi nhớ mình run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn: "Hoành Bá... Hoành Bá, anh có thể tha tôi được không?"
Tôi đã gọi Trần Hoành Bá với nhiều cách khác nhau. Ban đầu là bạn học là bạn học Trần, Trần Hoành Bá, Tổng Giám đốc Trần, và cuối cùng là Hoành Bá, chính hắn đã yêu cầu tôi gọi hắn như vậy, hắn nói như vậy sẽ rất thân mật.
Ngày hắn bảo tôi gọi hắn là Hoành Bá, tôi đã cầm d.a.o cứa vào động mạch cổ của bản thân mình trong phòng tắm, đe dọa và cầu xin hắn thả tôi ra. Tôi tuyệt vọng gọi hắn: “Trần Hoành Bá, cầu xin anh.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn thản nhiên mỉm cười rồi dựa vào cửa kính phòng tắm, xoay chiếc bật lửa màu bạc trên đầu ngón tay.
Hắn phớt lờ yêu cầu của tôi, chỉ khẽ cau mày, giọng điệu như đang thì thầm giữa những người yêu nhau thân thiết nhất: “Cái tên Trần Hoành Bá này nghe có vẻ xa lạ khi gọi anh bằng tên đầy đủ. Từ giờ trở đi hãy gọi anh là Hoành Bá."
Khi đó, hắn đã cởi bỏ mọi ngụy trang trước mặt tôi, hắn không còn hiền lành, lịch sự trước sau nữa, hắn công khai lộ hết nanh vuốt.
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi và nói: "Không sao đâu, cứ đ.â.m đi. Nếu em đ.â.m xuống, tôi sẽ để em đi. Nhưng tôi đã mất cả chì lẫn chài, gia đình mẹ em có thể sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp."
Tay tôi run lên dữ dội, lưỡi d.a.o cắt vào da trên cổ tôi, tôi tuyệt vọng nói với hắn: "Anh sẽ nhận quả báo, Trần Hoành Bá."
Hắn thực sự rất đẹp khi cười, khóe mắt và lông mày hơi nhướng lên, rất quyến rũ và có thể quyến rũ người khác. Hắn nhẹ nhàng nói: "Anh vừa nói, em nên gọi ann là gì?"
Hắn bước tới giơ tay gạt tóc trên mặt tôi sang một bên, rồi đặt tay xuống con d.a.o gọt hoa quả tôi đã đặt ngang cổ mình rồi lấy nó ra từ từ.
Hắn nhẹ nhàng như thì thầm: "Khương Niên, chúng ta là một đôi hoàn hảo. Cả hai chúng ta đều bị bỏ rơi. Không ai yêu chúng ta, vậy tại sao em lại chống cự anh?"