TÌNH YÊU BẮT ĐẦU - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:25:12
Lượt xem: 5,568
16,
Lục Khâm nói, anh không muốn ly hôn.
Trước đó, tôi tưởng tượng ra vô số trở ngại khi ly hôn, ví dụ như anh trai tôi, ba mẹ Lục Khâm, hay là vì chia tài sản chẳng hạn.
Nhưng tôi không ngờ mình thua ngay ở cửa thứ nhất.
Anh ấy không muốn.
Tôi vội đến mức muốn khóc, “Tại sao anh không muốn? Sao lại không muốn chứ? Chẳng phải ly hôn sẽ tốt cho cả hai chúng ta sao?”
Anh nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì bị một tiếng còi xe ngăn lại.
Thì ra là xe anh chắn đường của xe khác.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải lên xe với anh, cùng nhau đến tiệc r ượu.
Vừa ngồi vào ghế lái phụ, đột nhiên thấy có gì đó sai sai.
Hàng ghế đằng sau chất đầy những chiếc túi đồ màu hồng.
Anh không thích những thứ lòe loẹt như thế này, anh luôn thích những thứ đơn giản, có chút lạnh lẽo, nên khi nhìn thấy mấy cái túi này, tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
“Anh mua kẹo đường em thích ăn…” Anh vừa lái xe vừa nhẹ nhàng nói, “Anh để cả kẹo trong ngăn gần ghế lái, sau này em muốn ăn thì cứ việc ăn, không cần tránh anh.”
Dứt lời, anh lại nói thêm, “Trong nhà cũng có.”
“Lục Khâm…”
“Anh tìm được hai nhà hàng bán đồ xay Tứ Xuyên rất ngon, sau này em muốn ăn, anh sẽ đi cùng em, anh cũng sẽ học nấu ăn.”
“Sau này, anh sẽ tan làm sớm hơn, về nhà với em.”
“Cuối tuần sẽ dành thời gian cho em, xem phim, đi dạo, mua sắm, anh sẽ đi cùng em.”
“Mấy cái xã giao… em muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi, không cần miễn cưỡng.”
“Nếu em còn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Ngộ, anh có thể giải thích.”
“Mấy năm nay, công ty luôn thực hiện những hạng mục giáo dục công ích, nhưng quyên góp cho trường học nào thì anh cũng không biết, mà là do bộ phận kế hoạch khảo sát rồi đưa ra quyết định, anh không biết đó là trường học của Lâm Ngộ, anh chỉ mới biết thôi.”
“Anh nghĩ, có lẽ là em nhìn thấy những bức thư kia, nhưng đó đều là do cấp dưới nhận lấy, anh chỉ xem sớm hơn em mấy ngày mà thôi. Ông nội muốn xem mấy bức thư đó nên anh mới sắp xếp lại để cuối tuần mang đến cho ông đọc.”
“Còn cà phê đen và bánh sừng bò…” Anh thờ dài, “Nhân viên trong quán cà phê dưới công ty chính là nhân viên trước kia từng làm ở quán cà phê gần trường, sau này cậu ta thất nghiệp nên anh giới thiệu cậu ta đến quán cà phê gần công ty làm, cậu ta cũng quen Lâm Ngộ nên mới nhớ Lâm Ngộ thích ăn gì, thích uống gì.”
“Anh nghĩ thái độ của anh làm cho em hiểu lầm, chỉ là anh cảm thấy cô ấy chỉ là một người trong quá khứ, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, chỉ là một người không quan trọng mà thôi.”
“Lục Khâm…”
“Nhiễm Nhiễm.” Anh dừng xe, ngắt lời tôi, “Em đừng vội từ chối, nghe anh nói hết được không?”
“Anh suy nghĩ hết cả đêm qua, trong cuộc hôn nhân này, đúng là anh sai, anh không tốt, anh sẽ thay đổi.”
“Anh biết sai rồi, anh sẽ thay đổi, em có thể cho anh thêm một cơ hội, được không?”
17,
Đến khi tham gia bữa tiệc, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi hàn huyên cùng các vị phu nhân, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi đến ban công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tinh-yeu-bat-dau/chuong-6.html.]
Không ngờ lại gặp người quen.
Đường Sâm, là thanh mai trúc mã của tôi.
Tôi đi tới.
“Ai nha, đây không phải Lục phu nhân được người người khen ngợi hay sao?” Vừa nhìn thấy tôi, cậu ấy đã cười đểu, “Đã lâu không gặp.”
Cái miệng kia vẫn ngứa đòn như vậy.
“Khỏe không?” Tôi biết, cậu ấy là con riêng của Đường gia, năm ngoái lại nháo nhào một trận nên hoàn cảnh hiện tại của cậu ấy cũng không tốt lắm.
“Rất khỏe.” Cậu ấy móc ra một điếu th uốc, đưa cho tôi, “Làm tí không?”
Tôi do dự một chút, “Thôi.”
“Cai rồi à?”
“Lỡ đâu bị chụp lại thì sao, không được.”
“Haiz, thật không thú vị.” Cậu ấy chỉ ra mấy cái cây lớn ngoài ban công, “Nếu có người trốn ở đó chụp ảnh, tôi sẽ nuốt hết mấy cái cây kia, cậu tin không?”
Tôi bật cười, đúng là trong lòng có chút phiền muộn, “Thôi được rồi, cho xin một điếu.”
“Thế mới đúng chứ, nhìn thấy bộ dáng ban nãy của cậu, tôi còn tưởng cậu chịu uất ức đấy.”
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Tôi mỉm cười, “Dạo này cậu vẫn chưa tìm được việc đúng không?”
Cậu ấy thờ ơ ừ một tiếng.
“Đường Sâm, cậu có muốn đến công ty nhỏ của tôi không?” Tôi biết, cậu ấy rất có thiên phú thiết kế.
“Hả? Đùa gì thế? Lục phu nhân bây giờ cũng đi làm rồi à?” Cậu ấy nhíu mày.
Tôi lười cãi nhau, cầm điện thoại lên, gửi thông tin của công ty cho cậu ấy.
“Công ty mới đổi chủ, tiền lương không cao, nhưng tôi hi vọng cậu có thể đến.”
“Biết rồi.” Cậu ấy nhìn về phía sau lưng tôi.
Là Lục Khâm.
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn dập tắt điếu th uốc.
Lục Khâm không hút th uốc, cũng không thích mùi khói.
Anh đi tới, cau mày nhìn Đường Sâm một chút, rồi lại nhìn tôi.
“Học hút th uốc từ bao giờ? Nó không tốt cho cơ thể.” Anh nhẹ giọng nói.
Lục Khâm nhìn tôi, rồi lại nhìn Lục Khâm.
“Guể? Anh không biết cậu ấy hút th uốc à?” Đường Sâm đột nhiên lên tiếng, “Cô ấy hút từ năm năm trước rồi.”
Lục Khâm khựng lại.
“Người anh em…” Cậu ấy đi lên, cười cười vỗ bả vai Lục Khâm, “Hai người kết hôn năm năm rồi đó, vợ cậu như nào cậu không biết sao, đừng nói là cậu còn không hiểu vợ mình bằng tôi đấy nhé.”