Tiểu Trà - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:19:51
Lượt xem: 1,020
14.
Nói xong ta lại dán lá bùa chú còn lại trong tay lên phía sau người Lâm Lâm, khi xoay người đi đến bên cạnh phu tử, phát hiện biểu cảm của hắn có chút kinh ngạc, nắm cổ tay ta nói: “Ngươi…”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
“Ai da, ta sẽ không cản trở đâu, may mà Lâm Lâm đã đưa cho ta hai lá bùa chú.” Ta nhìn phu tử, cầu khen ngợi.
Phu tử không khen ta, chỉ lẩm bẩm một câu: “Hai lá bùa chú…”
Ta hỏi hắn Lâm Lâm ở đâu, hắn nói Lâm Lâm bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, đang ở trong phòng, ta nhất thời có chút lo lắng, Lâm Lâm thế mà lại bị thương?
Đi theo hắn đến trước cửa phòng, ta đang định đẩy cửa ra thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lâm Lâm và… giọng nói của phu tử, truyền đến từ phía sau, ta sững sờ, còn chưa kịp xoay người lại đã bất ngờ bị đẩy vào trong phòng, cửa cũng nhanh chóng bị đóng lại.
Trong phòng không có ai, xuyên qua cánh cửa, ta nghe rõ ràng phu tử vừa dẫn ta đến lạnh lùng nói: “Đừng qua đây, ngươi tưởng rằng chỉ có các ngươi mới biết bố trí trận pháp sao? Trận pháp Thiên Sát ta bố trí trong phòng này, không ai có thể chống đỡ nổi nửa nén nhang, giao yêu đan cho ta, để chúng ta đi!”
Chúng ta? Cho nên… là hai con yêu? Hắn ta đây là muốn dùng ta để uy h.i.ế.p Lâm Lâm và phu tử sao?
Ta không nghe thấy Lâm Lâm và phu tử lên tiếng, đưa tay sờ sờ trong lòng, tùy tiện mở cửa ra, màn đêm đen kịt không thấy ánh trăng, phu tử lúc trước đã thay đổi hình dạng.
Hắn ta mặc một bộ trường bào màu tím, giữa lông mày tràn đầy vẻ yêu mị, nhìn thấy ta đột nhiên mở cửa đi ra, đột nhiên trừng lớn hai mắt: “Ngươi… sao ngươi… sao ngươi có thể ra ngoài?”
Ta giơ bùa chú trong tay lên nháy mắt với hắn ta, hắc hắc cười một tiếng, trong lúc hắn ta đang kinh ngạc đã dán lên n.g.ự.c hắn ta: “Bởi vì ta không phải người! Ta là… yêu tinh.”
Hắn ta không thể nói chuyện, nhưng tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn ta chằm chằm, ta suy nghĩ một lúc, phản ứng lại: “Ngươi là muốn hỏi ta sao lúc trước nói Lâm Lâm chỉ đưa hai lá bùa chú sao? Ồ, Lá này là ta tích trữ từ trước…” Nói xong ta lại lấy ra một nắm bùa chú giơ lên trước mặt hắn ta: “Nè, còn rất nhiều.”
Ta xoay người đi đến chỗ Lâm Lâm và phu tử, đánh giá hai người đã im lặng hồi lâu: “Hai người không sao chứ?”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lá cây trong sân phát ra tiếng xào xạc, hai người đồng thời lên tiếng: “Không sao.”
……
Con yêu ta dán bùa chú lần đầu tiên tên là Tiểu Mị, lần thứ hai là Tiểu Hoặc, hai tiểu yêu này là Mị Hồ.
Nghe nói tim của Mị Hồ sẽ biến mất mỗi một khoảng thời gian, cho nên Mị Hồ chuyên ăn tim người, sau đó nhập vào người đó một khoảng thời gian. Có 2 đặc điểm, thứ nhất là mê hoặc lòng người, khiến người ta rơi vào thế giới sâu trong nội tâm, sau đó chậm rãi ch/3t, thứ hai là có thể biết chuyện thiên hạ.
Kỳ thật, A Mộc và nữ nhân kia đã ch/3t từ lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-tra/chuong-9.html.]
Lão phụ nhân vẫn còn đang ngủ trong phòng, trước đó ta đã dán một lá bùa chú thôi miên bên cạnh giường bà ấy.
Ta ngồi xổm bên cạnh hai tiểu yêu hồ kia, chống cằm, hỏi các nàng: “Ta có một chuyện không hiểu, các ngươi… tại sao lại muốn thành thân?”
“Chúng ta yêu nhau tại sao không thể thành thân?” Tiểu Mị liếc ta một cái.
Lâm Lâm dựa vào khung cửa, cười khẩy: “Cướp tim người khác, cũng xứng nói yêu nhau sao?”
Ta tán thành gật đầu, không ngờ Tiểu Mị đột nhiên hét lên: “Ngươi hiểu cái gì? Nếu không phải… nếu không phải… chúng ta sao lại cần ăn tim người, chúng ta cũng muốn có tim, chúng ta cũng muốn có thể yêu thương…”
Nếu không phải cái gì? Nàng ta không nói, ta chỉ nhìn thấy sự sợ hãi thoáng qua trong mắt nàng ta.
Phu tử đột nhiên bước lên phía trước lên tiếng, giọng điệu có chút kỳ lạ: “Nhưng các ngươi ăn tim người khác chính là sai, không có tim mà thôi, chỉ là không thể yêu thương mà thôi, các ngươi ít nhất vẫn còn sống.”
15.
Ta ngẩng đầu nhìn phu tử, thần sắc hắn nhàn nhạt, lại quay đầu nhìn Lâm Lâm, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào lưng phu tử, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Hoặc bị nhốt cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tiểu Mị, là chúng ta sai rồi.” Sau đó lại nhìn phu tử: “Các ngươi muốn biết gì?”
“Vạn Cốt Vẫn ở đâu?”
“Đỉnh Thương Sơn.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Có thể cho ta ôm Tiểu Mị một cái không?”
Ta quay đầu nhìn Lâm Lâm, hắn bước lên phía trước gỡ lá bùa chú dán trên người Tiểu Hoặc xuống, sau đó lấy từ trong người ra một lá bùa khác, nắm trong tay, khẽ niệm chú ngữ.
Ta nhìn thấy khóe mắt Tiểu Mị ướt nước, Tiểu Hoặc ôm nàng ta vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ta ở đây.”
Theo lá bùa chú trong tay Lâm Lâm càng lúc càng sáng, Tiểu Mị và Tiểu Hoặc cũng dần dần hóa thành hư ảnh biến mất.
Ta ngồi xổm trên mặt đất, nhất thời có chút đau lòng, Lâm Lâm kéo ta dậy, hỏi ta có sao không.
Ta lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn hắn: “Ngươi và phu tử… là rơi vào thế giới sâu trong nội tâm sao? Mau kể cho ta nghe, các ngươi nhìn thấy gì vậy?” Ta lại nhìn phu tử.
Tay Lâm Lâm đang nắm cánh tay ta cứng đờ, nghiêng mặt sang: “Không có gì.”
Ta không tin, Lâm Lâm nhất định đang giấu ta, hắn càng như vậy, ta càng tò mò, xoay người hỏi phu tử, phu tử nhìn ta cong môi mỉm cười: “Chúng ta không bị mê hoặc.”