Tiểu Sư Muội Trà Xanh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-28 13:21:24
Lượt xem: 10,589
Khi nhìn thấy tua kiếm được đưa tới trước mắt, Thẩm Oánh Oánh đầy vẻ cảnh giác.
Hôm nay là ngày ta và đại sư huynh Tề Diễn xuống núi trừ yêu trở về.
Thẩm Oánh Oánh chỉ vì thấy tua kiếm của ta đẹp hơn món quà Tề Diễn tặng nàng, nên như thường lệ, muốn tìm cớ để làm khó dễ ta.
Nhưng nàng không ngờ rằng, kẻ xưa nay không mặn mà với nàng như ta, hôm nay lại dễ dàng trao tặng như vậy.
“Cho ta thật à?”
Ta nhìn nàng, ánh mắt hơi nóng nóng:
“Thật sự tặng cho muội.”
Trong mắt Thẩm Oánh Oánh lóe lên sự giảo hoạt, lo sợ ta sẽ hối hận, vội vã nhận lấy tua kiếm.
Nhìn dáng vẻ tươi tắn của nàng, mắt ửng đỏ.
“Sư muội muốn gì, sư tỷ đều sẽ cho muội.”
Thẩm Oánh Oánh ngơ ngác nhìn ta, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, rồi lại tiếp tục giở giọng mỉa mai:
“Tỷ không bị yêu ma nhập thân đấy chứ? Mục Lăng thật sự đã c.h.ế.t rồi sao?”
Nàng không biết rằng, ta quả thực đã c.h.ế.t một lần.
Không chỉ riêng ta, cả sư môn đều đã c.h.ế.t dưới tay Tề Diễn.
Người c.h.ế.t thảm nhất, chính là Thẩm Oánh Oánh.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
...
Thẩm Oánh Oánh là một đứa trẻ được sư phụ nhặt về từ đống xác chết.
Năm đó, ma tộc đã tàn sát tất cả người dân trong thành. Sư phụ dẫn chúng ta đi cứu người, nhưng chỉ cứu được mình Thẩm Oánh Oánh.
Khi ấy, nàng mới mười ba tuổi, sư phụ thu nhận nàng làm đệ tử và đối đãi như con ruột.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh không chịu nỗ lực, nàng chưa bao giờ muốn khiến bản thân phải vất vả.
Mỗi lần tu luyện, nàng luôn là người đến muộn nhất và rời đi sớm nhất.
Sư phụ cũng chẳng nghiêm khắc với nàng, một phần vì tư chất của nàng không tốt, phần khác vì sư môn đã có ta và Tề Diễn, không cần nàng phải gánh vác trọng trách.
Nếu nàng ngoan ngoãn, ta đương nhiên sẽ bảo vệ nàng như một sư tỷ nên làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-1.html.]
Nhưng từ khi bước chân vào môn phái, Thẩm Oánh Oánh đã không ưa ta.
Nàng ghét ta chăm chỉ tu luyện, ghét sự kỳ vọng mà sư phụ dành cho ta, và càng ghét hơn sự ưu ái đặc biệt của Tề Diễn đối với ta.
Vì vậy, nàng không ngừng tìm cách đối đầu với ta.
Khi thì nói xấu ta trước mặt sư phụ, khi thì bỏ con cóc lên giường ta.
Trước mặt Tề Diễn, nàng lại càng trở nên quá quắt, thậm chí còn bày ra những trò bỉ ổi không thể thấy ánh sáng.
Có lần, chúng ta đang luyện kiếm bên Tĩnh Tâm hồ, Thẩm Oánh Oánh và các đệ tử cấp thấp đứng trên cọc, ta chỉ đạo động tác cho từng người.
Đúng lúc Tề Diễn đi qua, Thẩm Oánh Oánh không cẩn thận ngã xuống hồ.
Khi được Tề Diễn kéo lên, toàn thân nàng co ro tội nghiệp trong vòng tay hắn, nàng nói: “Chắc là do muội làm không tốt, nên sư tỷ mới tức giận đẩy muội xuống.”
Tề Diễn an ủi vài câu rồi dìu nàng đi nghỉ, Thẩm Oánh Oánh còn cố ý nhếch môi cười với ta.
Như thể nàng đang tuyên bố chiến thắng.
Ta không nói gì.
Những trò vặt vãnh của nàng trong mắt ta chẳng khác nào trò chơi của trẻ con, thậm chí có chút buồn cười.
Thẩm Oánh Oánh thích Tề Diễn, vì hắn mà ghen ghét với ta suốt mấy chục năm.
Nhưng không ai ngờ rằng, đại sư huynh trông có vẻ phong thanh ngọc mạo ấy lại sớm đã cấu kết với ma tộc.
Hắn chờ lúc ta và sư phụ xuống núi, dẫn ma tộc tấn công sư môn.
Không ai đề phòng hắn, sư môn vì vậy mà bị tàn sát.
Người cuối cùng còn sống sót là Thẩm Oánh Oánh.
Nàng pháp lực quá yếu, thậm chí chưa học được hóa hình thuật.
Để kéo dài thời gian chờ ta và sư phụ trở về, nàng, một người yêu thích cái đẹp, lại dùng kiếm vạch hủy dung nhan.Giả dạng thành ta, cầm kiếm đứng trước sơn môn, giả vờ rằng viện binh sắp đến.
Đêm ấy, Thẩm Oánh Oánh đã dùng tất cả pháp thuật mà nàng miễn cưỡng học được.
Nhưng đến chết, nàng cũng không thể làm tổn thương Tề Diễn dù chỉ một chút.
Khi ta đến nơi, Thẩm Oánh Oánh đã đầy vết m.á.u trên mặt, quỳ gối trước sơn môn, chỉ còn lại một hơi thở mong manh.
Ta cúi xuống gần, nghe nàng thều thào:
“Phiền c.h.ế.t đi được... tỷ lợi hại thế để làm gì... Ta bắt chước... chẳng giống chút nào.”