Tiểu Phúc Bảo - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:10:14
Lượt xem: 1,169
19
Chúng ta không tiếp tục hành trình ngay.
Cha bảo, ngài tìm thấy một hồ nước sâu trong rừng, có cả gà rừng.
Nơi ấy, chưa ai phát hiện ra.
“Tiểu Phúc Bảo, chúng ta sẽ ở đây nghỉ ngơi một chút. Ngày mai, cha lại ‘câu’ thêm một con gà rừng cho con!”
Bắt gà rừng bằng bẫy, nên cha vui đùa gọi là “câu gà.”
Buổi tối, ta đếm lại kim anh tử.
Vẫn còn mười một quả.
Ta hỏi cha: “Cha không ăn sao?”
“Không, Phúc Bảo cứ ăn nhiều một chút, để lại vài quả là được rồi.”
“Vâng.” Ta nằm trong đống cỏ khô, thèm thuồng, không kìm lòng được ăn vài quả, chỉ để lại tám quả.
Đây là lần đầu tiên trong chuyến chạy nạn, ta được ăn no và ngủ ấm.
Sáng hôm sau, cha hỏi ta: “Phúc Bảo, đêm qua mơ gì mà cười khúc khích suốt vậy?”
“Hả?”
“Phúc Bảo đêm qua ngủ, cười mãi không ngừng, mơ thấy điều gì tốt đẹp phải không?” Ngài mỉm cười dịu dàng, xoa đầu ta.
Ta chép miệng, thật thà nói: “Con mơ thấy được ăn gà nướng!”
“Chà, đồ ham ăn!” Ngài trêu ta.
Sau khi thu lượm sương mai, cha bắt đầu đan sợi dây cỏ dài, làm thành cái bẫy.
“Cha, cha định đi câu gà sao?”
“Không phải sao? Để cho nữ nhi ham ăn của ta được thưởng thức món gà rừng!”
Ta gãi đầu, cười ngốc nghếch.
20
Cha con ta chờ đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy bóng dáng một con gà rừng.
Nhưng cha bảo đó là gà mái.
Ta hỏi: “Vậy phải làm sao?”
“Cha sẽ giả tiếng gà trống kêu!”
Thật thế sao?
“Cha ơi, trên đời còn việc gì mà ngài không biết không?”
“Đương nhiên là có, và rất nhiều.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cuối cùng, cha thực sự giả tiếng gà trống kêu, và bắt được con gà mái béo mập.
“Trông lớn hơn con gà trống tối qua!”
Cha bảo, giống gà rừng này thường thì con mái lớn hơn con trống.
Trong khu rừng sâu ấy có một hồ nước.
Nhưng chốn rừng rậm hoang dã dễ có rắn độc.
Cha cẩn thận kiểm tra kỹ rồi mới đào một con kênh nhỏ dẫn nước, ở phía dưới kênh, ngài đào một hố nước nhỏ để nước chảy vào cho trong, sau đó mới g.i.ế.c gà để rửa sạch.
Ngài không muốn làm bẩn nguồn nước trong hồ lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-phuc-bao/phan-6.html.]
Lần này, gà không phải để nướng, mà được nấu với tám quả kim anh tử còn lại thành một nồi canh gà.
“Cha, sao không nướng gà như hôm qua?”
Nghĩ lại món gà nướng hôm qua, ta không kìm nổi nước miếng!
Chỉ cần nhớ lại, đã thấy thơm lừng...
Cha vừa nhặt củi bỏ vào bếp, vừa cười nhìn ta: “Con có biết cha của con có biệt danh là gì không?”
“Là gì ạ?”
“Thần bếp!”
“Hả…” Ta nhìn ngài với dáng vẻ yếu ớt, khó mà tin được, ta lắc đầu, nói thật lòng: “Cha, có phải ngài nói dối để lừa con không?”
Định khoe khoang với đứa trẻ nhỏ để dễ lừa dối sao?
“Con bé này…” Cha cười chỉ tay vào ta, với giọng điệu như muốn thuyết phục ta phục tùng: “Chờ mà xem!”
Nồi canh gà khi sôi bốc lên hương thơm ngào ngạt.
Đúng như cha nói, canh gà ngọt và đậm đà, rất ngon!
“Cha, con chưa từng uống canh ngon thế này!”
“Lâu ngày không có muối, người lớn còn chịu không nổi, huống chi con là trẻ con? Dù không sánh bằng muối, nhưng kim anh tử cũng giúp con đỡ đi phần nào.”
Buổi tối, ta lim dim nằm trong đống cỏ khô, cha nhẹ nhàng xoa đầu ta, nói những lời mà ta nghe không hiểu hết.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Chỉ cần có cha bên cạnh, Phúc Bảo sẽ thấy an tâm!
Ta ngủ thiếp đi trong yên bình.
21
Chúng ta nghỉ ngơi tại đó bốn ngày.
Ăn hết hai con gà, cả hai cha con đều thấy khỏe khoắn hơn!
Hai ngày tiếp theo, cha lại “câu” được ba con gà rừng.
Một con gà mái nhỏ và hai con gà trống lớn.
Cha dùng cành cây đan hai chiếc lồng để nhốt gà.
Ngài nói rằng sẽ không ăn gà ngay.
Ta tò mò hỏi: “Cha, sao lồng lớn này nhốt một con gà trống và một con gà mái, mà không nhốt cả hai con gà trống?”
“Hai con hổ không cùng sống chung trong một núi, trừ khi là một đực một cái!”
Cha bảo rằng hai con gà trống nếu nhốt chung, chưa đầy một canh giờ sẽ sống c.h.ế.t đánh nhau.
Chỉ có nhốt một con trống và một con mái, mới có thể yên ổn bên nhau.
Ngoài ra, ngài nhổ cỏ tươi ở nơi bắt gà về để nuôi chúng.
Sáng sớm, chúng ta lên đường.
Ta vác chiếc lồng nhốt một con gà trống.
Phần còn lại cha mang theo.
Như thường lệ, chúng ta thu lượm sương mai trên đường.
Nước trong hồ, cha và ta không lấy.
Bởi vì chúng ta đã thấy nó, thì sau này người chạy nạn cũng có thể thấy.
Giữ lại ít nước, có thể là cứu mạng cho họ.