Tiểu Phúc Bảo - Phần 13
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:12:37
Lượt xem: 1,135
37
Sáng sớm ngày thứ ba.
Ta nấu một nồi cháo loãng, quét sạch sân, cho gà vịt ăn, tưới rau xong.
Từ sáng sớm, đợi đến tối mịt.
Phụ thân vẫn chưa trở về.
Ta lại đợi từ tối đến sáng…
Phụ thân vẫn không về.
“Phụ thân, chẳng lẽ người đã bị đánh c.h.ế.t rồi sao?”
“Chắc chắn là c.h.ế.t rồi chứ gì? Thật thảm mà, Phúc Bảo đã bảo phụ thân đừng vào cung rồi, sao lại không nghe lời chứ? Cái gì bảo vật quý giá gì đó, có đáng hơn mạng sống không? Hu hu hu...”
“Hay là Phúc Bảo không nên khuyên người đi về phương Bắc, nếu thế người đã không c.h.ế.t rồi...”
Ta đang khóc òa thì bỗng có ai đó đập cửa viện.
Ban đầu, ta nghĩ mình nghe nhầm.
“Thùng thùng thùng!”
Nhưng, quả thật có người đập cửa.
“Phụ thân?” Ta ngừng khóc, rón rén bước tới.
“Là Phúc Bảo phải không?” Ngoài cửa, vọng vào giọng một nữ nhân lạ.
Ta cảnh giác đứng trước cửa, ghé mắt qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Một vị phu nhân y phục lộng lẫy, vàng bạc đầy mình, mỉm cười hiền từ nói: “Phúc Bảo, là phụ thân của con bảo ta đến.”
“Ngài biết phụ thân của ta?”
Chúng ta ở kinh thành không quen biết ai mà!
“Không nói là quen biết, chỉ là nghe lệnh mà thôi.”
Nghe lệnh?
“Không tin sao?” Bà mỉm cười, hạ giọng nói nhỏ: “Phụ thân của con tên là Lý Trung Nghĩa, tự Hoài Lâm.
Tên thật của con là Lý Phúc Bảo, nhũ danh là Sơn Sơn, đúng không?”
Ô, bà ấy quả thật biết phụ thân ta?
Ta vội mở cửa, mời bà vào.
“Phu nhân, phụ thân của ta đâu?”
“Lý đại nhân hôm qua đã khởi hành về phía Nam, để sửa chữa kênh mương!”
Bà ấy mỉm cười, từ trong áo lấy ra một phong thư, nói: “Đây là thư của Lý đại nhân gửi cho cô nương. Cô nương xem thử có phải nét chữ của ông ấy không.”
Ta nhận lấy thư.
Quả thật là bút tích của phụ thân!
Nhưng vì biết chữ chưa nhiều, ta không đọc hết được nội dung trong thư.
“Để ta đọc cho cô nương nghe nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-phuc-bao/phan-13.html.]
“Vâng.” Ta đưa thư lại cho bà.
Bà lớn giở thư ra, đọc: “Tiểu Phúc Bảo, bệ hạ đặc biệt sắc phong cho ta làm Khâm sai Đại thần, đến phương Nam lo việc công, chưa biết khi nào trở về. Bệ hạ sẽ phái một nhũ mẫu đến chăm sóc con, con hãy yên tâm học hành, chờ ngày phụ thân hồi kinh.”
“Cô nương có hiểu không?” Nhũ mẫu hỏi.
“Dĩ nhiên, đơn giản dễ hiểu mà!” Ta nhìn bà nhũ mẫu trước mặt, lễ phép đáp: “Xin nhờ cậy bà.”
“Bệ hạ đã ban cho nô tỳ về nhà họ Lý. Từ nay, nô tỳ sẽ chăm sóc cô nương, cô cứ gọi nô tỳ là Trương di.”
“Đa tạ Trương di.”
38
Trương di nói, miền Nam gặp đại hạn, bệ hạ không tìm được phương pháp nào ít tốn kém mà hiệu quả lâu dài để giải quyết nạn hạn hán, nên đã dán bảng cầu người tài khắp thiên hạ.
Ba ngày trước, phụ thân ta đã gỡ bảng chiêu mộ.
Từ đó, phụ thân được thị vệ hoàng gia đưa vào cung.
Việc tu sửa kênh mương, nhiều người cũng đã đề xuất cách giải quyết.
Nhưng điều bệ hạ cần là một phương án có thể giải quyết khó khăn mà không cần tốn kém quá nhiều.
Văn võ bá quan đã đưa ra không ít phương pháp, nhưng không có cách nào hiệu quả.
Chỉ duy nhất kế sách của phụ thân ta cần chi phí chỉ bằng một phần hai mươi của kế hoạch ban đầu là có thể hoàn thành việc tu sửa kênh mương. Hơn nữa, ông mong muốn hiệu quả đạt được là từ đó về sau sẽ không còn hạn hán, cũng không còn lũ lụt.
Bệ hạ xem qua tấu chương chi tiết ông trình lên, liền bắt ông lập quân lệnh trạng.
Nếu thành công, ngày hồi kinh, nhất định sẽ ban cho ông chức quan và phủ đệ. Nếu không…
“Nếu không thì sao?”
Trương di cười nói: “Vậy thì sẽ không có quan chức và phủ đệ để ban nữa thôi!”
Ta lại hỏi: “Quân lệnh trạng là gì?”
Trương di chỉ cười, đáp: “Tiểu thư, người tin tưởng phụ thân mình chứ?”
Ta không chút do dự mà gật đầu: “Dĩ nhiên!”
“Vậy thì không có gì đáng lo cả.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
39
Sau đó, Trương di kể ta nghe rằng bà vốn là nhũ mẫu bên cạnh Đại Hoàng Nữ.
Lần này, phụ thân ta vào Nam, có chỉ thị bệ hạ muốn Đại Hoàng Nữ cùng đi để hoàn thành đại sự.
Nhũ mẫu còn nói, đây là điều tốt, vì Lý đại nhân và Đại Hoàng Nữ như là tri kỷ, rất trân trọng tài năng của nhau.
Bà còn nói đây cũng là cơ hội để bệ hạ rèn luyện cho Đại Hoàng Nữ.
Thậm chí còn nhắc đến việc lập thái tử…
Ta nghe mà chưa hiểu hết.
Chỉ qua nửa năm, người trong cung đến.
Bệ hạ ban cho phụ thân ta một phủ đệ.
Rất nhanh, chúng ta dọn đến Lý phủ, những người hầu hạ ta, ngoài Trương di, còn có Lý Nhất, Lý Nhị, Lý Xuân, Lý Hạ.
Trương di lo toan mọi việc trong phủ, còn mời cho ta một nữ tiên sinh học thức uyên bác dạy ta đọc sách viết chữ theo như thư phụ thân dặn.