Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:55:59
Lượt xem: 258
Chương 5
Ta cố gạt tay hắn ra, tức giận trừng mắt
Tiêu Tướng quân… ngài là muốn làm gì vậy
Lăng Thần không nói gì, ngồi xuống cạnh ta chăm chú, ta quả thực hơi có xu hướng tránh né , định đứng lên thì bị Lăng Thần kéo tay mạnh một cái, ta bị mất thăng bằng ngã nhào thế nào lại ngã vào lòng hắn…
Hắn giơ 2 tay như người bị hại, ta lồm cồm bò dậy khỏi người Lăng Tiêu. May là trời tối nên không nhìn rõ chứ mặt ta đỏ bừng rồi.
Tức giận lườm hắn , khoanh tay trước ngực, cao giọng nói.
Tiêu Tướng Quân là đang giám sát ta sao, không cho ta ra ngoài, vậy ta về phòng
Lăng Tiêu không nói gì, khoé miệng khẽ nhếch lên như đang trêu trọc ta, ,ta vội quay người về phòng , không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa.
Thật khó hiểu, hắn lại muốn làm gì, hay là cố tình đến giả vờ làm hoà với ta để ngỏ ý cưới tiểu thiếp.
Hừ… thật xấu xa.
Lúc ta đóng cửa phòng thì Lăng Thần đứng lù lù trước cửa, định xông vào ta lấy tay ngăn lại
-Tiêu tướng quân… muộn rồi ngài đi nghỉ đi, ta muốn đi ngủ
Lăng Thần cười khẩy gạt tay ta ra bước vào trong, ta đóng cửa, chạy theo kéo tay áo hắn
Tiêu…
suỵt…
Lăng Thần ra hiệu cho ta im lặng, sau đó bước thẳng đến bên giường, cởi y phục, nằm xuống giường, mọi động tác khiến ta cứng đờ…
Vội lắp bắp
ngài .. ngài… sao lại…
— đi đường dài mệt mỏi, ta muốn đi ngủ rồi.
sao ngài lại ngủ đây
Ta tiến lại gần cố nói thật nhỏ , sợ đánh thức Tử Minh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tieu-nuong-tu-nha-tuong-quan/chuong-5.html.]
Chỉ thấy Lăng Thần nhắm mắt, ngũ quan sắc nét, nhưng trông dễ gần hơn lúc tỉnh. Mãi lúc sau môi mỏng mới từ từ nhả từng câu một:
phòng của ta… nàng muốn bảo ta đi đâu…
Ờ thì, cũng đúng thôi phòng này của Lăng Thần từ trước đến nay.. còn không phải đã quá lâu rồi sao, ta còn nghĩ đây không phải phòng ngủ của Lăng Thần nữa.
Ta đã quen rồi , nay đột nhiên phu quân trở về, chẳng phải là thích ứng không kịp sao.
Ta còn nghĩ phu quân của ta sẽ không ở chỗ khác ngoài viện của Mộc Thanh Thanh kia.
Ta biết thân biết phận, nhường giường êm ấm , còn ta sẽ ra ghế nhỏ bên kia phòng, tuy nhỏ nhưng vẫn tốt hơn nằm chung với hắn.
Ta đang ôm chăn mang ra ghế nhỏ thì bỗng thấy Tử Minh dụi mắt ngồi dậy:
mẫu thân…
Thấy Lăng Thần đang nằm cạnh, Tử Minh không khỏi vui mừng..reo lên :
a.. phụ thân… người đến ngủ cùng con và mẫu thân sao
Lăng Thần xoa đầu hài nhi, rồi vỗ vỗ ra hiệu con nằm xuống, Tử Minh ngoan ngoãn nằm xuống , nhưng chưa thấy ta lên giường, lại nhô cái đầu nhỏ lên
mẫu thân, đi ngủ thôi, vui quá, nay có cả phụ thân, cả mẫu thân nữa
Nhìn thằng bé không giấu nổi vui mừng, sao ta có thể nỡ để thằng bé hụt hẫng. Từ nhỏ đến giờ chưa được gần phụ thân, ta cũng không thể suy nghĩ ích kỉ mà không cho con gần cha được.
Ta suy nghĩ một hồi rồi quyết định quay lại giường, tắt nến , rồi leo lên giường , căn bản phải bước qua người Lăng Thần mới vào trong được, ta lấy tay lay nhẹ người hắn, ý muốn hắn tránh một chút cho ta vào trong.
Nhưng thấy hắn ngủ ngon, ta đành bạo mà trèo qua vậy. Mong hắn không để bụng, chứ hắn mà biết sợ tức giận lại tặng cho ta một đao mất. Huhu.
Cố nín thở , động tác gọn gẽ nhẹ nhàng, ta thuận lời vào bên trong giường, sau đó kéo Tử Minh dịch sang bên mình ôm lấy , thằng bé vui đến mức lúc ngủ cũng mỉm cười.
Ta nhìn lên trần nhà, thật sự sao ta không ngủ được, thêm một người bên cạnh , tâm tình ta càng thêm phức tạp. Nghe tiếng thở đều đều , Lăng Thần đã ngủ say , trong tâm trí ta rối ren mơ hồ.
Nếu một ngày nào đó Lăng Thần muốn nạp thiếp thì mẹ con ta sẽ thế nào, ta không chịu được sự phong lưu đó của hắn, nhưng nếu không đồng ý ta cũng không thể làm gì khác, đành chấp nhận số phận hay sao, số phận bị phu quân lạnh nhạt, ghét bỏ… vậy hưu thư sẽ ra sao. Ta thì không màng duyên phận như còn Tử Minh chắc chắn sẽ bị ghét bỏ…aaaaa… đầu ta như muốn nổ tung.
Chẳng biết qua bao lâu, ta cuối cùng cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.